• 869

Chương 46: Thần khí kính hoa thủy nguyệt


Lâu Đông Tuyết thong dong tự đắc, lông mày nhếch lên.

Lâu Xuân Cầm đỏ mặt, tại sao nàng ta luôn đối đầu với mình?
Mặc dù Bách Lý Tung Hoành không trách móc, nhưng mặt vẫn tái xanh.
Những thiên kim tiểu thư kia, có ai không phải là người tinh ranh, vừa rồi Mộ Dung Trừng Oanh nói đến Thần vương ngay trước Hoàng thượng, không phải là ngốc thì là cái gì? Thần vương dù gì cũng là con trai Hoàng thượng, người sẽ để cho người đã từ hôn Thần vương nói linh tinh sao? Đây không phải là nhắc lại cho Hoàng đế, rằng Mộ Dung thế gia từng vả vào mặt người sao?
Thần khí! Là vũ khí trên cả huyễn khí cực phẩm. Thần khí trên đời này rất hiếm, mà kính Thủy Nguyệt chính là một trong số đó! Đời người có thể nhìn thấy nó một lần, chết cũng không hối tiếc.
- Lâu Xuân Cầm, ngươi mau xuống đi! Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Thần vương sao?
Nửa câu sau bị dừng lại, hắn đưa mắt về phía Hoàng thượng. Lâu Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, là bà ấy?
- Người tiếp theo.
Tống Thanh Huy lắc đầu nói với nàng ta:
- Khi chiếu qua kính Thủy Nguyệt, linh hồn của nữ thần mặt trăng thật sự sẽ biến thành bảy màu.
- Hạo Thần, Tống chủ bộ và Trinh Phi có quan hệ gì?
Bách Lý Hạo Thần chắc biết rõ nhất.
Lâu Xuân Cầm kinh ngạc:
- Ngươi còn chưa làm gì cả, cái gương này làm gì có phản ứng.
- Bắt đầu đi.
Lâu Tử Nguyệt bỗng cảm thấy, đây dường như không phải là đang chọn Vương Phi, mà là đang…
Đột nhiên, giọng nói trầm lạnh của Tống Thanh Huy lại vang lên lần nữa trước cửa Thanh Hoa cung.
Lâu Tử Nguyệt thấy kinh ngạc, rốt cuộc Trinh Phi và hắn có quan hệ thế nào? Mà nửa câu còn lại hắn muốn nói là gì?
- Tương Nhi, hình như muội không vui?
Lâu Đông Tuyết, người đã được kiểm chứng không phải nữ thần mặt trăng, bước lên nghênh đón hỏi:
- Xem ra ngươi đúng là người vì bảo bối mà gả cho ai cũng được.
Bởi vì không dám nói to, cho nên chỉ có mấy cô gái đứng gần nghe được, các nàng nhìn Tô Tương Nhi với ánh mắt chán ghét. Tô Tương Nhi giậm chân, bỗng nhiên đảo mắt một vòng, nói:
- Chà, Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Mọi người ngỡ ngàng.
Lâu Xuân Cầm nháy nháy mắt:
- Minh Châu mấy ngày nay cứ lạ lạ.
Âm thanh trầm bổng của Tống Thanh Huy vang l9ên.
Các cô gái ngưng xì xào bàn tán, nhìn Tống Thanh Huy, chỉ thấy hắn vẫn mặc bộ y phục màu xanh đen, trên ống tay áo, cổ áo th6êu phù văn màu trắng, đứng trước tế đàn đơn giản vừa mới lập. Gió lay động, chín bậc thang kêu cót két, đung đưa không ngừng.
- Lâu Đông Tuyết, có ta ở đây, ngươi đừng hòng gả vào Tô gia. Còn có Hạ Hầu Thiến, nghe nói hôn sự của ngươi và Uyển ca ca cũng tan vỡ rồi, ta rất vui mừng.
Hạ Hầu Thiến và Lâu Đông Tuyết là bạn tốt, kết quả đều bị từ hôn, có thể nói là tỷ muội đều đen đủi. Tô Tương Nhi là em gái ruột của Tô Lạc Vân, người nhà cưng chiều nàng như bảo bối, ai dám chọc nàng? Hai người bị đâm đúng chỗ đau, mặt đỏ bừng bừng, nhất thời không nói được gì.
Chín tiếng vang lên, bước sau chậm hơn bước trước, bước đi vô cùng khó khăn, giống như có thứ gì nặng ở phía sau nàng ta.
Đến khi Lâu Xuân Cầm đứng yên ở trên bậc thang thứ chín, mồ hôi đã chảy ướt lưng nàng ta, cả người run rẩy. Tống Thanh Huy nhẹ nhàng giơ tay, một tấm thủy kính lớn hiện ra sau khi hắn lướt tay qua, treo lơ lửng trước mặt hai người.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thủy kính lập tức hóa thành công lực gương đồng, truyền thẳng lên đỉnh. Nước là huyền lực hệ thủy , gương đồng là huyền lực hệ kim, chẳng lẽ ngày thường vị chủ bộ Khâm Thiên Giám không thể hiện, hay là huyễn linh sư song hệ thủy kim?
- Không phải ngươi.
Tống Thanh Huy lắc đầu.
- Ngươi làm sao biết không phải ta?
Hắn nói.
Nói một cách đơn giản, dĩ nhiên cũng là em gái của hắn.
- Không thể gả cho Thần vương, muội rất buồn?
Tô Tương Nhi nói thẳng:
Lâu Tử Nguyệt thấy buồn cười, nhìn bọn họ đấu đá nhau cũng hay. Mà không biết Bách Lý Hạo Thần đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, bỗng nhiên nói vào tai nàng:
- Ta hy vọng không phải là nàng.
Hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta.
Mộ Dung Trừng Oanh biết mình lỡ mồm, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tay hắn cầm Tứ Nguyệt Minh Châu, nhẹ nhàng bỏ vào trong thủy kính.
Dần dần, một mặt rơi xuống đất hình thành gương đồng, phía trên khảm nạm một viên minh châu tứ nguyệt màu bạc. Hình ảnh bên trong kính rõ ràng dị thường, có thể soi rõ các biểu cảm khác nhau của Lâu Xuân Cầm, rất chân thực.
- Ta, t8a làm sao biết được? Vẫn luôn nói nó là bảo vật trong truyền thuyết, được đặt trong địa cung từ nghìn năm trước, ai ngờ Hoàng thượng t3hật sự tìm thấy nó?
- Tế đàn đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu.
- Chuyện này khác.
Hắn cúi đầu, như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, không hé nửa lời.
- Hạo Thần ca ca?
Lâu Tử Nguyệt thấy kỳ lạ nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần,
Tay Lâu Xuân Cầm cầm quạt sen, từng bước khoan thai, đi lên bậc thang.
- Cạch cạch cạch cạch! Cạch cạch cạch cạch! Cạch!
H5oàng thượng đến lúc này mới ra ngoài, đi tới chính diện phía trước tế đàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn tất cả mọi thứ.
Bách Lý Tung Hoành bỗng nói:
Lâu Tử Nguyệt cau mày, ngược lại cảm thấy kỳ lạ:
- Tại sao? Ngươi không phải vẫn luôn hy vọng ta làm Vương phi của ngươi sao? Chẳng lẽ là nói dối?
Mộ Dung Trừng Oanh hét lớn.
- Im miệng!
- Tống Thanh Huy?
Hắn nhíu lông mày, suy đi nghĩ lại, lắc đầu nói:
- Không có.
Vẫn muốn nói điều gì đó nhưng Tô Tương Nhi liền chạy tới, nói với Tử Nguyệt:
Mọi người kinh ngạc, thì ra là như vậy.
Thấy cô gái không dẩu môi không vui, ngay lập tức, các cô nàng còn lại bắt đầu bà tám.
- Từ lúc nào ngươi còn có em gái? Sao ta không biết?
- Em gái của Lạc Vân.
- Lần lượt dựa theo tuổi tác, từ lớn đến bé.
Tống Thanh Huy nói.
Hoàn toàn giống như dự đoán, Lâu Đông Tuyết, Mộ Dung Trừng Oanh và những người kia đều không phải.
Nhưng cũng có ngoại lệ, khi cô gái mặc y phục màu xanh lam đi lên, kính Thủy Nguyệt động đậy một cái, mọi người kinh ngạc thốt lên. Lúc mọi người nín thở chờ đợi, lại phát hiện rằng, nó không hề động đậy nữa.
Tống Thanh Huy lạnh lùng nói:
- Kính này vốn tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt, có thể soi rõ tất cả các bộ mặt của sự vật, hơn nữa lại được khảm trên viên Tứ Nguyệt Minh Châu, vì thế có thể nhận biết được nữ thần mặt trăng. Chính vì không có phản ứng, cho nên mới không phải là ngươi.
- Mọi người nhìn đi, Tứ Nguyệt Minh Châu chuyển màu đen kìa, đây rốt cuộc là ý gì?
Lâu Đông Tuyết che cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc hỏi.
Mọi người đều bị hù dọa, sắc mặt của Tống Thanh Huy cũng cứng đờ,
- Không phải ngươi, nhưng...
Nói chẳng khác nào chưa nói.
Lâu Minh Châu đi lên.
- Ta chỉ coi Hạo Thần như ca ca, ta buồn là vì Tứ Nguyệt Minh Châu không thuộc về ta, đáng ghét! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Hạ Hầu Thiến hạ thấp giọng:
Hoàng hậu khuyên giải Hoàng thượng:
- Trừng Oanh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Hoàng thượng chớ tức giận.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.