Chương 5: Người đàn ông mà ngay cả sinh mạng cũng không cần
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1733 chữ
- 2022-02-04 07:27:38
- Đứng lại.
Cố Minh Âm đang chống quải trượng, nghe vậy không khỏi đơ người. Tử Nguyệt thản nhiên mà khoác vai hắn, thực chất lại âm thầm khóa chặt xương bả vai của hắn. Chỉ cần hắn không cẩn thận một chút thôi, chắc chắn nữ nhân này này sẽ làm sai khớp vai của hắn ngay.
- Chẳng hay Tử Nguyệt cô nương tìm ta có việc gì?
- Là ngươi hạ độc hại ta, hôm nay lại ra tay giúp ta. Rốt cuộc là vì lí do gì?
Cơn đau truyền đến từ vai phải khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Bả vai vốn bị trọng thương vì trúng nhát kiếm sắc bén, giờ lại bị chạm vào khiến vết thương không ngừng chảy máu.
Nhưng trước mặt Tử Nguyệt, hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng:
- Trước đây là do trả lại tình nghĩa, sau là báo ân.
Tử Nguyệt cười khẩy:
- Vế sau thì ta có thể hiểu, ân mà ngươi nói chính là ân ta đã tha mạng không giết ngươi ư?
- …
- Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?
- Như ngươi thấy đấy.
- Lâu Minh Châu không thể nào sai khiến được ngươi. Cố Minh Âm mà ta biết là một người đàn ông ngay cả sinh mạng cũng không cần, hắn ta sẽ không vì ân huệ của Lâu Minh Châu mà làm hại ta.
- Tử Nguyệt tiểu thư, người đánh giá quá cao bản thân rồi.
Hắn khẽ cười rồi nói:
- Chỉ cần đưa ra giá hợp lí, Cố mỗ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho người đó dù có phải hi sinh tính mạng này.
Cao ngạo, xa cách.
- Cố Minh Âm, ngươi thật sự tự hạ thấp bản thân mình như vậy sao?
Khí chất dịu dàng nhưng khóe môi tràn đầy tà khí:
- Thất tiểu thư, lẽ nào ngươi đã quên rằng ta chỉ là một tiểu quan bán nhan sắc cho thiên hạ, người nào trả giá cao thì ta sẽ theo người đó ư? Tốt hơn hết là ngươi đừng đi cùng ta nữa, tránh để mọi người hiểu lầm.
Vừa rồi ở trên đại sảnh, hắn nói sẽ sẵn sàng dùng cả tính mạng mình để chứng minh trong thiên hạ này không có người nào trong sạch như nàng. Vậy mà giờ lại trở về làm con rùa rụt cổ cố rúc vào cái mai trên lưng để che giấu bản chất thật bên trong.
- Một vấn đề cuối cùng.
Tử Nguyệt chậm rãi buông tay, hỏi:
- Độc trên người ta là loại độc đến từ phương nào, làm thế nào để giải độc?
Trên gương mặt cười nhạt của Cố Minh Âm bỗng thoáng qua một tia bất thường, hắn nói:
- Độc? Vẫn chưa… giải sao?
- Nếu giải rồi thì ta đến gặp ngươi làm gì?
Tử Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Vừa nghĩ đến việc tha mạng không giết hắn là nàng lại cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc.
Hắn hơi hoảng hốt, lấy một miếng ngọc bội từ bên hông đưa cho Tử Nguyệt, nói:
- Tô đại phu của Triệt Vân Đường có thể sẽ có cách.
Hắn bỗng nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt thâm sâu, khó khăn chống quải trượng xoay người rời đi.
Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang lảo đảo của hắn, máu ở vết thương bên vai phải không ngừng tuôn ra. Tử Nguyệt thu lại ánh nhìn, nàng đoán chắc người đánh Cố Minh Âm là Thái tử điện hạ. Tầm mắt bỗng bị một thân hình từ đầu đến chân đều mang màu san hô chắn lại.
- Úi chà! Còn nói các ngươi không làm việc bất chính? Có quỷ mới tin!
Giọng Lâu Minh Châu đầy cay độc nói:
- E là ngay cả quy tắc thiên địa cũng bị mấy người bất chính các ngươi che mắt!
- Lâu Minh Châu, ngươi ăn nói cẩn thận một chút.
- Việc gì ta phải cẩn thận? Miệng là của ta, ta thích nói thế nào thì nói thế ấy, ngươi quản được sao?
Tử Nguyệt không thèm tranh luận với nàng ta, bước chân đi đến chỗ khác.
Nào ngờ Lâu Minh Châu nhanh chân bước về phía Tử Nguyệt, túm lấy tóc nàng, kéo mạnh, nói giọng đầy hằn học:
- Sao? Đừng có tưởng rằng ngươi tỏ ra ngạo mạn trước mặt người khác thì có thể quên đi cảm giác bị roi quất. Hay là giờ ngươi muốn nếm lại cảm giác bị roi của bổn cô nương quất như thế nào.
Lời nói của nàng ta khiến Lâu Tử Nguyệt nảy ra ý định muốn giết người. Vốn dĩ bị đánh là việc xảy ra thường xuyên, nhưng Lâu Minh Châu lại vô cùng quan tâm đến nàng, không chỉ dùng roi đánh mà còn dùng những cây kim không để lại dấu vết để đâm nàng. Giờ đây, bọn họ lại ở chỗ vắng vẻ, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai hay.
Nếu đã như vậy thì chi bằng giết nàng ta đi, nếu không sau này nàng ta cũng sẽ hành hạ nàng đến chết.
Tử Nguyệt nhếch môi, cười mê hoặc, hạ thấp người.
Không chờ đến lúc nàng ta phản ứng, bàn tay túm tóc bị nàng bắt lấy.
- Cạch.
Âm thanh trật khớp ở vai trái vang lên.
Biểu cảm hung hăng vốn có còn chưa kịp thay đổi, nàng ta đã ầm ĩ kêu đau đớn, nước mắt tuôn lã chã.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Lâu Minh Châu kinh ngạc không dám tin vào mắt mình. Nàng ta, một Huyễn linh sư cấp ba lại bị một kẻ vô dụng bẻ trật khớp vai.
Thật là nhục nhã, thử hỏi làm sao nàng ta có thể nuốt trôi cục tức này chứ! Kiếm Huyền Minh với Huyền khí màu vàng kiếm khí khiến cho cát bụi bắn tung tóe.
Sát chiêu!
Kiếm của Lâu Minh Châu vọt lên, theo chiều gió lớn, nhắm thẳng vào mặt Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt đứng thẳng như cây ngọc, nét mặt vẫn tươi cười.
Lâu Minh Châu tiến gần đến nàng, khoảng cách nửa bước, bỗng nhiên kiếm Tinh Khuyết phát ra tiếng leng keng.
Ánh sáng xanh thình lình xuất hiện. Ánh mắt phượng nheo lại, giơ tay lên, kiếm khí lạnh lẽo tựa như vô vàn bọt nước bắn tung tóe, cảnh tượng băng lạnh như sương.
- Keng!
Hai kiếm va chạm nhau, tia lửa văng tứ phía!
Không ai muốn thua, nhưng thực lực mới là điều quan trọng!
Lâu Minh Châu lùi ba bước, máu tuôn tại chỗ!
Nhìn lại Lâu Tử Nguyệt, chỉ lùi một bước.
Lâu Minh Châu kém hai bước, thắng thua đã rõ.
Kiến khí của kiếm Tinh Khuyết vẫn chưa tan hết, nhánh cây hai bên cứ thế gãy đôi.
Lâu Minh Châu ngã trong vũng máu, kinh sợ trợn mắt nhìn Lâu Tử Nguyệt. Đây chính là phế vật mà nàng ta biết sao? Bây giờ nàng ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng:
- Ngươi, ngươi không phải Lâu Tử Nguyệt!
- Vậy ta là ai?
- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi nhất định không phải là Lâu Tử Nguyệt, không phải…
Lâu Minh Châu hoảng sợ lùi về sau. Nhưng bả vai trật khớp, lục phủ ngũ tạng lại bị kiếm khí làm tổn thương, muốn di chuyển cũng khó khăn.
- Nếu ta chết ở nơi này, sớm muộn gì trưởng lão Chấp pháp cũng tìm ra ngươi. Lẽ nào ngươi không sợ gia pháp Lâu gia sao?
- Ngươi xúi giục Cố Minh Âm hạ độc ta, trong mắt ngươi, gia pháp là cái gì hả?
Tử thần đang vẫy tay với Lâu Minh Châu, nàng ta hét lên trong cuồng loạn:
- Là ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ta sẽ đền bù cho ngươi. Cầu xin ngươi, đừng giết ta! Ta là tỷ tỷ của muội mà!
- Ăn nó đi rồi ta sẽ tha cho ngươi.
Dưới đôi mắt sắc lạnh của nàng, Lâu Minh Châu không còn dũng khí để nói tiếp. Nàng vứt cho nàng ta viên thuốc, nàng ta vội vàng nhặt lấy rồi nuốt vào bụng.
- Loại độc này có tên là Đố kị hồng nhan, dung nhan của người trúng độc sẽ bị hủy hoại, không cách nào cứu chữa. Nếu ngươi không muốn sống, có thể đi tố cáo ta với gia chủ. Đến lúc đó, chết bất đắc kì tử thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
- A! Mặt của ta! Thuốc giải đâu? Lâu Tử Nguyệt, đưa ta thuốc giải!
Mặc cho Lâu Minh Châu hò hét mắng chửi, nàng cũng không hề có động tĩnh gì, hất văng bàn tay nàng ta đang nắm lấy chân mình, chậm rãi đi về phía Vọng Thư Các.
Nguyên chủ đã chết kì lạ như vậy, Lâu Minh Châu nàng không thể chết được.
Ngô chủ, chi bằng ngô chủ hãy trực tiếp đâm nàng ta một kiếm.
Tiểu Dạ Dạ, ngươi không hiểu ta rồi.
Là Kiêu Dạ.
Ừm.
Tử Nguyệt xoa xoa tóc Dạ Dạ, cười gian tà uy hiếp Dạ Dạ:
Nếu ngươi không thích cách gọi đáng yêu Tiểu Dạ Dạ vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiêu Dạ.
...
Đây là kí hiệu biểu cảm câm nín cuồng nộ trong suy nghĩ của Kiêu Dạ.
Giết loại người như vậy chỉ tổ bẩn kiếm.
Bản thân ngươi chính là kiếm, sao lại nói là bẩn kiếm của ngươi?
...
Dường như Kiêu Dạ đang buồn phiền rồi?
Ngô chủ…
Sao?
Giọng của Kiêu Dạ hơi… áy náy?
Ta là kiếm linh, chỉ có thể giết người, không thể cứu người. Muốn đứng đầu giới này, ta cần thêm thời gian.
Nam Phong Quán.
- Quán chủ, Minh Âm không hoàn thành nhiệm vụ, nguyện chết để tạ tội!
Minh Âm mặc quần áo màu bạc hà mới tinh thấm đầy máu, dập đầu trên đất không dám ngẩng lên.
Trong đêm tối, Âm Chí yên lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Ngươi có mấy cái mạng để tạ tội?
- Tiểu nhân chỉ có một cái mạng rẻ mạt này, có chết cũng không đáng tiếc.
- Sự nghiệp của tôn chủ, có lẽ ngươi là người rõ hơn ai hết?
- Nếu sự nghiệp của tôn chủ khiến Minh Âm phải giết người vô tội, vậy Minh Âm thà chết cũng không theo.
- Người vô tội?
Quán chủ giận dữ đạp lên người Minh Âm. Hắn hứng trọn cú đạp, đau đến hộc máu mồm cũng không dám làm gì, lần nữa quỳ xuống.
- Lâu Tử Nguyệt mà là người vô tội sao?