Chương 62: Kiếp sau vẫn là huynh đệ
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1698 chữ
- 2022-02-04 07:28:38
- Từ trước đến nay ta chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học, người phụ nữ như ngươi mà lại dám chê bai Nguyệ8t mỹ nhân nhà ta ư?
Lần trước đã mất thể diện vì bị từ hôn ở nơi tửu lầu náo nhiệt, hôm nay lại bị Uyển Túc Phi tát như vậy, nỗi uất hậ3n của Hạ Hầu Thiến lên đến cực điểm, cuối cùng cũng bùng nổ, mặc dù giờ không phải là thời điểm tốt nhất nhưng ả cũng chẳng để ý nhiều đến thế:9
Giọng của Tuyết Yêu truyền đến, kéo mọi người trở về hiện thực, Tuyết Yêu đi đến trước mặt Lâu Tử Nguyệt, khoảng cách gần trong gang tấc, nở nụ cười:
- Chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua thử thách
tiền tài
và
quyền lợi
, ngươi đã có đầy đủ tư cách để làm chủ nhân của Tứ Nguyệt Minh Châu, ngươi sẽ không phải chết. Nhưng...
Nàng nghĩ tim sẽ không đau nữa nhưng việc Uyển Túc Phi tự sát khiến nàng kinh hoàng, cảm động, tức giận, đau đớn... Các tia máu lập tức hằn lên tràn ngập đôi đồng tử, cơ hồ như sắp nổ tung, nàng xông tới, dường như muốn chạy đến ôm lấy thân thể Uyển Túc Phi đang dần ngã xuống.
Y phục đỏ như máu, chói lóa như mặt trời.
Khóe miệng hắn cong lên cưng chiều:
- Nàng, nàng hãy hướng về tự do, nàng có được nó thì ắt sẽ có sức mạnh, bất kì ai cũng không thể ngăn cản được nàng...
Hạ Hầu Thiến bị bất ngờ, đập người vào vách đá cung điện, nếu vách đá cứng thì ắt trên người sẽ bị lưu lại vết tím.
Lâu Tử Nguyệt không phụ sự kỳ vọng, chỉ với thực lực của huyễn linh sư cấp ba, thành công đáp trả Hạ Hầu Thiến, lật ngược tình thế, nàng còn chưa dùng đến một nửa huyền lực đã hạ gục ả. Bên Hạ Hầu Thiến, dáng vẻ nhe nanh múa vuốt vừa nãy hoàn toàn không còn nữa, chỉ còn thấy bộ dạng thảm hại và nỗi sợ hãi của ả, máu trong ngũ phủ lục tạng không ngừng phun ra từ khóe miệng.
Mặc dù đây cũng không phải lần đầu Bách Lý Hạo Thần nhìn thấy gương mặt xinh xắn của nàng nhưng hắn vẫn khó lòng mà cưỡng lại được... Thấy vẻ mặt hai huynh đệ tốt của mình ngập tràn hưng phấn, hắn lập tức hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình, vẻ đẹp của Lâu Tử Nguyệt nhà hắn chỉ để cho mình hắn chiêm ngưỡng!
- Lâu Tử Nguyệt.
- Được chết trong vòng tay nàng, ta chết cũng không hối tiếc.
Tử Nguyệt càng ôm hắn chặt hơn, thân thể hắn lạnh dần. Nàng đã từng chứng kiến không ít cái chết nhưng lần này hoàn toàn khác biệt.
Ả ra tay có vẻ rất hung hãn, lực đạo cũng không hề nhẹ, đứng trước mặt Lâu Tử Nguyệt, không dừng lại, tay ả vận khí, ngay cả kiếm cũng chưa rút ra khỏi vỏ.
- Keng!
Lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực, máu bắn tung tóe lên Tứ Nguyệt Minh Châu…
Thời khắc đó, vết đâm khắp nơi, máu đỏ đông cứng, mặt lạnh như sương.
Hạ Hầu Thiến an tâm hơn khi thấy ba nam tử trầm mặc, không hề có ý định ra tay, nhưng ả bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, sợ hãi kêu lên:
- Thần Vương, mắt ngươi!
Nghe vậy, Lâu Tử Nguyệt càng kinh sợ, phải mất đi thứ gì... Nàng vội vàng hét lớn:
- Tuyết Yêu! Ngươi còn chưa nói gì mà!
Uyển Túc Phi nhìn bông tuyết trắng bay xuống, nhìn bốn người.
Bách Lý Hạo Thần và Tô Lạc Vân mỗi người nắm một bên tay của hắn, lạnh như băng, không hề có sinh khí, hắn không chỉ hy sinh vì Lâu Tử Nguyệt, mà còn hy sinh vì sự sống còn của chính họ.
Đúng lúc bảo kiếm của Hạ Hầu Thiến tấn công về phía tim Lâu Tử Nguyệt thì một luồng chân khí trong suốt tỏa ra, nhìn thì mỏng như cánh ve, nhưng thực tế lại cứng như sắt, kiếm của Hạ Hầu Thiến không thể đâm sâu vào được!
Hạ Hầu Thiến cả kinh thất sắc!
- Túc Phi, đưa, đưa ta.
- Tử Nguyệt thật hẹp hòi, ta nhìn một chút cũng không được sao?
Bách Lý Hạo Thần chán ghét, bỏ ngoài tai lời của ả, đi đến bên cạnh Uyển Túc Phi, nhỏ giọng hỏi Uyển Túc Phi xem rốt cuộc hắn ta có cách gì không, Tô Lạc Vân cũng lặng lẽ bước tới, y đã nuốt tâm đan, thân thể dường như đã không còn gì trở ngại. Nhưng Uyển Túc Phi lại lộ vẻ thần bí, im lặng không nói gì.
- Ngươi đi chết đi!
Thanh âm của Uyển Túc Phi bỗng truyền tới từ phía sau, hô hấp Lâu Tử Nguyệt hơi chậm lại.
Rất nhanh liền thu lại ánh mắt, chỉ thấy Túc Phi nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên, hô hấp chậm lại, Tử Nguyệt kinh nghi bất định nhìn hắn, nhanh chóng chìa tay ra:
Cổ họng đối phương bị cắt đứt, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, con mắt mở to, ả chết không nhắm mắt.
Bách Lý Hạo Thần bước đến, lấy ra một chiếc khăn vuông màu xanh đậm, bên trên thêu đôi bướm uyên ương màu hồng, lau khô vết máu trên mặt Lâu Tử Nguyệt, lát sau, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện.
- Ngươi không phải Lâu Tử Nguyệt! Không phải!
- Tại sao Lâu Thu Vũ lại chết, lúc đó ngươi cũng có mặt mà.
Uyển Túc Phi bỗng cướp lời, chặn lời Tuyết Yêu định nói, người phía sau đối diện với ánh mắt nghiêm túc của hắn, hơi sững sờ, bỗng nhiên bừng tỉnh, cười cười:
- Trong mấy người các ngươi chắc đã có người có câu trả lời rồi, hy vọng các ngươi sẽ trân trọng giây phút quý báu cuối cùng này, sau này gặp lại.
Tô Lạc Vân hỏi.
- Chờ chút!
Mặc dù Tô Lạc Vân đã từng được muội muội hắn nói về dáng vẻ xinh đẹp, không gì có thể diễn tả được của nàng nhưng đến tận hôm nay mới được chiêm ngưỡng, quả là một vẻ đẹp khiến người ta si mê, không thể rời mắt.
Hô hấp của Uyển Túc Phi lập tức gấp gáp hẳn lên, hôm đó tuy đã được thấy gương mặt đã lau phấn của nàng nhưng đến hôm nay mới biết đó chỉ là một góc băng sơn, Lam Cơ tuy đẹp nhưng cũng không thể sánh bằng Tử Nguyệt.
Lâu Tử Nguyệt ôm ngang người hắn, đi trên nền máu đỏ, nơi nào có màu đỏ nơi đó chính là máu.
- Được, ngươi cố gắng lên, ta sẽ đưa ngươi đi ngắm tuyết.
Ba nam tử nghe đến ba chữ
không phải chết
liền thở phào, nhưng chân mày Lâu Tử Nguyệt lại nhíu chặt, lời tiếp theo chắc chắn là lời mà nàng không muốn nghe.
- Nhưng sao?
- Hạo Thần, Lạc Vân, hãy thay ta chăm sóc nàng ấy.
Bách Lý Hạo Thần trịnh trọng gật đầu:
Lâu Tử Nguyệt thản nhiên nói:
- Nếu vậy chi bằng ta tiễn ngươi đi gặp ả, thế nào?
Chỉ nghe đến đó thanh âm khiến Lâu Tử Nguyệt đau lòng đã vang lên:
- Phập!
Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, nàng ôm hắn đi trong tuyết, muốn lau khô vết máu trên khóe miệng hắn, nhưng lau thế nào cũng không sạch, vết thương quá nặng, dường như vô phương cứu chữa.
- Tại sao, tại sao...
Lâu Tử Nguyệt nhẹ nhàng cử động ngón tay, một luồng khí vô hình xuất hiện, hướng về phía Hạ Hầu Thiến:
- Bịch!
Nhưng Tuyết Yêu đã biến mất, chỉ còn lại tiếng thét khẩn thiết mơ hồ của Lâu Tử Nguyệt. Cảm giác kìm nén, mất mát này vô cùng to lớn.
- Tử Nguyệt, đây là Tứ Nguyệt Minh Châu sao?
- Sao ngươi có thể lợi hại như vậy chứ?
Hạ Hầu Thiến điên cuồng thét lớn,
- Đây không phải điều ta muốn, ta nguyện chết, cũng không muốn có được thứ đó...
Lời Lâu Tử Nguyệt nói đều là những lời từ đáy lòng, nàng đau đớn tức giận, tại sao ngươi chết không phải là nàng.
Có một chút áy náy xuất hiện khi hắn nói những lời này.
Lâu Tử Nguyệt không hiểu vì sao hắn lại áy náy...
- Lâu Tử Nguyệt! Ngươi chết cũng không được toàn thây! Ta phải giết ngươi!
Hạ Hầu Thiến hơn Lâu Tử Nguyệt hai tuổi, huyễn linh6 sư cấp bốn. Lâu Tử Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là huyễn linh sư cấp ba, Hạ Hầu Thiến nghĩ ả sẽ nắm chắc phần thắng trong tay:
- Ngươi đi chết đi!
Thần sắc Lâu Tử Nguyệt không đổi, ánh mắt chợt lóe lên, nàng dùng chủy thủ đâm xuyên qua người ả:
Nói xong Hạ Hầu Thiến liền ra sát chiêu!
Lâu Tử Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, sừng sững bất động.
- Đưa, đưa ta đi ngắm tuyết.
Hắn nói.
Hạ Hầu Thiến không ngừng lùi về phía sau, con ngươi trợn trừng:
- Không! Ngươi không thể giết ta! Cha ta, ca ca ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!
Uyển Túc Phi lắc đầu mỉm cười:
- Chúng ta đều không có lựa chọn. Tứ Nguyệt Minh Châu cần có người hiến tế sinh mạng.
- Các ngươi5 không được ra tay giúp nàng ta, đây là ân oán giữa bọn ta.
Lâu Tử Nguyệt không nói, cũng chẳng thèm làm gì, nàng phải làm sao mới có thể thu dọn tàn cuộc đây? Mắt Lâu Tử Nguyệt nhìn Uyển Túc Phi, hắn đáp lại nàng bằng ánh mắt vô tội.
- Hự!
Máu đỏ phun trào, bắn cả lên mặt Lâu Tử Nguyệt.
Uyển Túc Phi nhõng nhẽo:
- Ta thích nhất là loại đá quý trong suốt như...
- Túc Phi, đệ yên tâm, ta sẽ dùng cả đời này để chăm sóc nàng ấy.
Tô Lạc Vân cười yếu ớt, thoải mái nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.