• 869

Chương 76: Tiên y úc kim ca


Úc Kim Ca chậm rãi bước tới, từng bước vững chãi, hồ lô ngọc bên hông đung đưa, thỉnh thoảng có ánh sáng màu lục bao trùm, giống n8hư phảng phất tiên khí:

- Phải xem qua bệnh tình mới biết được.

Bách Lý Hạo Thần được Tư Tịch dìu đi trong im lặn3g, cùng mấy người khác lên lầu. Vốn dĩ chỉ có một mình Úc Kim Ca, ai ngờ Thái Tử và An Vương cứ khăng khăng muốn gặp người thật. 9
Không phải Lục Hoàng đệ? Bách Lý Long Dận kinh ngạc, chẳng lẽ lại là mình sao?
Tô Lạc Vân suy nghĩ một hồi, đột nhiên bước nhanh đến bên Bách Lý Hạo Thần, hỏi với giọng vô cùng thống khổ:
- Ý của đệ là, là sư huynh của muội ấy sao?
Mọi người đều nghe ra sự đau lòng trong lời nói của Lạc Vân.
Tuy Bách Lý Hạo Thần không hề gật đầu nhưng sự im lặng của hắn làm mọi người bừng tỉnh.
Dù cho hắn có cố gắng đến thế nào thì vẫn không thể có được trái tim nàng, dù nàng nói nàng nguyện ý gả cho hắn thì cũng chỉ là khiến hắn vui thôi sao? Những tháng ngày ở Vương phủ cũng chỉ là giả thôi sao? Lâu Tử Nguyệt, tim nàng là sắt đá hay sao? Sau tất cả mà nàng vẫn không hề rung động với ta hay sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bách Lý Long Dận nghĩ trong lòng, nếu người đó là mình, chắc chắn người đời sẽ coi nàng là tiện nhân đáng chết, Lục đệ thật đúng là si tình đến hồ đồ, nếu không sao có thể thích một nữ nhân lẳng lơ dâm đãng như thế?
- Chỉ cần cứu được nàng, tìm người đó thì có gì khó khăn chứ? Cái mạng này của ta giao hết cho nàng ấy.
Sắc mặt nàng tái nhợt như không còn giọt máu, nếu không nhìn thấy dưới lớp chăn gấm đang nhấp nhô yếu ớt thì đã cho rằng nàng chết rồi.
Nhưng giờ đây nàng và người chết chẳng khác nhau là mấy, chỉ sợ lát nữa thôi, tử thần sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Hơi thở yếu ớt...
- Thụp!
Âm thanh quả đấm vang lên.
Không riêng gì Thái tử, An Vương, đến ngay cả Tư Tịch và Hạo Thần cũng kinh ngạc đến ngẩn người.
- Nhưng cái gì?
Câu
nhưng
của Úc tiên sinh thật sự khiến mọi người lo lắng.
Úc Kim Ca do dự một hồi, lông mày thon dài hơi nhếch lên.
- Các vị chớ nôn nóng.
Úc Kim Ca ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bắt mạch cho Tử Nguyệt, lúc sau, Úc tiên sinh nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
- Độc trong người vị cô nương này có thể giải, nhưng...
Bách Lý Long Dận kinh ngạc lùi mấy bước, Tô Lạc Vân bình tĩnh đứng lên, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần, chỉ thấy gương mặt Hạo Thần biến sắc, nếu Tư Tịch không ở bên cạnh đỡ lấy thì e rằng hắn đã khuỵu ngã dưới đất rồi.
Ngay lúc Úc Kim Ca định mở lời nói rõ ngọn ngành thì thanh âm khàn khàn của Bách Lý Hạo Thần vang lên:
- Người đó không phải ta.
- Sao tiên sinh có thể đem chuyện này ra đùa chứ?
- Sao lại không thể?
Hắn cười gian tà, hồ lô ngọc phát ra ánh sáng màu lục, càng lúc càng đậm.
Tô Lạc Vân nghiêng đầu nhìn, lông mày nhíu chặt:
- Ngươi là...
- Úc Kim Ca.
Úc Kim Ca mặc y phục dài màu tím, bên ngoài khoác một chiếc voan mỏng màu tím nhạt, chậm rãi bước về phía Tô Lạc Vân, cung kính nói:
- Ta cũng xuất thân từ việc chữa bệnh cho bách tính, từ lâu đã ngưỡng mộ danh hiệu thiên tài của Nhị thiếu gia Tô gia, hôm nay mới được gặp mặt, thật sự là phúc ba đời của ta.
Tô Lạc Vân lập tức hiểu, thì ra đây là đại phu được mời đến chữa cho Tử Nguyệt,
- Cứu!
Úc Kim Ca chậm rãi bước tới, trên cẩm bào màu tím đâm và tím nhạt đều thêu hoa văn đám mây, hoa văn đung đưa trên mặt đất, dưới ánh sáng của viên Dạ Minh Châu, sắc mặt Úc Kim Ca tái nhợt, không nhìn ra chút biểu cảm nào, chỉ lạnh nhạt nói, từng chữ từng chữ lạnh lẽo:
- Chỉ khi tìm được người đó thì mới có thể cứu được cô nương đây, không biết Thần Vương có đồng ý hay không?
Lầu ba, Minh Nguyệt Các.
Trong phòng, cửa sổ đóng chặt, rèm cửa buông xuống, trong phòng chỉ có ánh sáng của Dạ M6inh Châu, đám thị nữ đứng một bên, chờ đợi phân phó, người cầm khăn, người bưng nước.
Tô Lạc Vân túc trực ở mép giường, n5gón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, tay còn lại lau mồ hôi trên trán nàng. Y không hề giữ kẽ, hoàn toàn ló ngơ sự có mặt của Thần Vương.
Tô Lạc Vân lẩm bẩm, đó chắc chắn là loại độc không dễ chữa trị.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng trái tim Bách Lý Hạo Thần vẫn bị đập mạnh một phát,
- Có cách nào để giải độc không?
Bách Lý Hạo Thần nắm lấy tay Úc Kim Ca:
- Cầu xin tiên sinh, tiên sinh dùng cách gì cũng được nhưng xin ngài hãy cứu nàng ấy.
- Được.
Mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của Thần Vương. Bất kể là Tư Tịch hay đám thị nữ, tất cả đều câm như hến, bọn họ đều biết, tâm tình của chủ tử hiện giờ đang rất tệ.
Trước đây chưa từng thấy gương mặt Lục đệ lạnh lùng như bây giờ, ban đầu Thái tử còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng giờ đây lại có chút cảm thông. Không thể không phủ nhận là Thái tử đang vui mừng, bởi vì Lâu Tử Nguyệt không bỏ rơi hắn, nhưng cũng không hề cho Lục đệ cơ hội.
Ánh mắt An Vương lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tử Nguyệt lại vô cùng ấm áp.
- Thiên tài thì có ích gì chứ? Thật là xấu hổ, là thiên tài mà không cứu được nàng ấy.
- Ta và công tử đều biết, nghề y cũng chỉ chuyên về một mảng nhất định, Tô công tử không cần phải tự trách bản thân. Vừa nãy ta có nhìn qua, vị cô nương này không phải mắc bệnh mà là bị trúng độc.
- Trúng độc...
Thiếu nữ nằm trên giường, nàng không phải gặp ác mộng rồi mê sảng mà là đang hôn mê bất tỉnh.
- Tô Nhị thiếu?
Đột nhiên thanh âm của một người xa lạ vang lên.
Lúc này, Bách Lý Kỳ An như phát hiện ra điều gì, nói:
- Kim Ca, có gì cứ nói, không cần giấu giếm.
- Độc trong người Thần Vương phi là tuyệt tình cổ, chỉ cần không động lòng thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu đã động lòng với ai đó, chỉ e là không sống nổi qua năm ngày.
Bách Lý Kỳ An cả đời chinh chiến sa trường, đã chứng kiến vô số người chết, nhưng nếu người chết là Tử Nguyệt thì... Bách Lý Hạo Thần, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
- Đồng ý.
Hai chữ
đồng ý
khó nhọc vang lên.
- Thần Vương, vậy có cứu nữa hay không?
Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm đột ngột, tựa như một luồng khí lạnh được thổi ra từ hầm băng, trườn từ dưới chân lên, rồi bắt lấy trái tim ai kia, mãi không chịu buông.
Bách Lý Hạo Thần nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, bỗng nhiên ho ra máu, dọa Tư Tịch đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Úc Kim Ca cười nhẹ, hàng lông mày thon dài hơi nhếch lên, vô cùng quái đản:
- Thật ra ban nãy là ta muốn dò xét chút thôi, chúng ta chỉ cần tìm ra người hạ độc là được.
Tô Lạc Vân hoàn toàn trái ngược với hắn, nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên nổi giận, gần như hét lên:
Không ngờ Tô Lạc Vân lại đấm Kim Ca một quyền?

Trời ạ! Đại phu dịu dàng hòa nhã của bọn họ, trước nay chưa từng thấy Lạc Vân không thuận mắt với ai, thế mà lại đấm tiên y Úc Kim Ca vừa mới gặp không lâu một quyền, đã thế lại còn đấm vào phía trên mắt trái! Thật khiến người ta kinh ngạc!

Kim Ca cười khổ.

Bách Lý Kỳ An tức giận nói:

- Tô Lạc Vân! Sao ngươi lại ra tay với sứ thần của nước Bạch Hổ hả? Mau xin lỗi ngài ấy đi.

Kim Ca bị đánh thành con quạ mắt xanh lại trấn an An Vương:

- Không sao, dù sao hắn cũng không cố ý mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.