• 869

Chương 83: Hạo thần và kim ca uống say



Chuyện này...


Kiêu Dạ do dự không chắc, dường như đang suy nghĩ tính khả thi trong lời nói của nàng, nhưng chỉ c8ó hắn mới biết, cái linh hồn tên Lâu Tử Nguyệt đó chống đỡ không được bao lâu nữa.

Chủ nhân, nếu hắn biết tối qua người cùng hắn uống rượu chính là chủ nhân, hắn có hối hận không?

Mặt trời toả ánh nắng vàng rực chiếu vào mặt Úc Kim Ca, gương mặt tuấn mỹ tỏa ánh sáng ra khắp nơi, ưu buồn tiêu tán, chỉ còn lại ý chí chiến đấu tràn đầy.
Người sau thản nhiên tỉnh lại, quanh mắt hiện vành đen, nhưng vẫn ngẩn người, tối qua mình cùng người này uống một đêm ư?
Hắn lắc đầu, theo bản năng sờ sờ đôi mắt, trong lòng chấn động:

Tối qua hắn nói xấu chủ nhân không ít.

Hắn bỗng cười, mọi người trên đường cũng không biết vì sao hắn cười, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn thật đẹp, ai cũng dừng bước khi nhìn nụ cười tươi của hắn:
Vừa nói, bước chân lảo đảo ra ngoài, nhưng vừa đi một bước, liền té lộn nhào, đến khi hắn bò dậy, trên người bám bụi, dáng vẻ nực cười kia của hắn, rõ ràng là uống quá nhiều rượu, dáng vẻ lảo đảo lắc lư, người ngoài nhìn, chỉ sợ hắn lại ngã xuống đất.
- Thôi.
Bách Lý Hạo Thần không hề nghĩ xem ai muốn uống rượu với hắn, nhẹ đẩy vò rượu của mình sang cho người kia, sau đó lại gọi ông chủ cho thêm một vò rượu, dùng chưởng mở vò rượu:
- Uống!
- Dạ.
Dù Tư Tịch nghi ngờ sao chủ nhân muốn bỏ qua cho hắn, nhưng biết rõ điều không nên hỏi thì không hỏi, chủ nhân đương nhiên có lý do của mình.
Trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói không ra lời, nhìn nhau không nói.
Chỉ đành ôm vò rượu.

Ngươi là kiếm linh, không cần phải hiểu.

Kiêu Dạ thầm nghĩ, có phải chủ nhân nhà hắn coi trọng hắn quá rồi không? Dường như nàng vẫn luôn ngốc như vậy.
- Nếu ta gặp người nọ, chắc chắn ta sẽ giết hắn.
Mí mắt vừa nhấc, len lén liếc nhìn Úc Kim Ca, thấy mặt hắn hung dữ, tức giận nói ra câu như vậy, Bách Lý Hạo Thần cười khổ, hình như hiểu thấu điều gì:
- Ta một lòng một dạ đối xử với nàng ấy, còn nàng ấy thì sao? Trong lòng luôn nghĩ tới một người đàn ông khác, rốt cuộc tại sao ta lại làm như vậy chứ?
Câu nói của Bách Lý Hạo Thần chạm đến nơi mềm mại nhất trong tim nàng. Một mặt nàng thật sự xin lỗi tình cảm của Bách Lý Hạo Thần, phụ hắn, một mặt, nàng lại nhớ lại đoạn tình cảm trước kia của mình.
Thật sự, cho tới bây giờ Dạ Nguyệt vẫn cảm thấy, tình cảm giữa mình và sư huynh chỉ là tình thân, chưa bao giờ nàng nghĩ đó là tình yêu, dù có, nàng cũng cảm thấy đó là thứ cao cao tại thượng, dù nàng có theo đuổi cũng vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp, người đó không thể nào nảy sinh tình yêu với nàng. Cho nên, nàng không dám hy vọng xa vời.
Chẳng qua khi tuyệt tình cổ phát tác, trong đầu nàng, toàn bộ đều là tướng mạo của sư huynh, rốt cuộc vẫn động tình, nàng liều mạng áp chế, nhưng phát hiện, người khiến nàng bị thương sâu nhất, mới là người nàng thích nhất...
Nét mặt Bách Lý Hạo Thần khi say hớn ha hớn hở, chỉ cần có người chịu uống với hắn, đâu cần biết người nọ là ai? Có Tư Tịch trong bóng tối bảo vệ, hắn cũng không sợ gặp phải loại gì không có mắt.
Nói chung đêm này, hắn vui vẻ uống, mỗi lúc động tình, hắn cũng sẽ nói mấy câu.

Nhưng... Hôm nay là ngày mười bốn tháng Năm rồi.


Rõ ràng ngươi nói là tối mười lăm? Sao lại?


Kiếp trước, ta tên là Dạ Nguy3ệt, nếu Tử Nguyệt đã trở lại thân thể của mình, vậy ngươi cứ gọi tên gốc của ta đi.


Chủ nhân, liên quan tới Tử 9Nguyệt, ta có chuyện chưa nói cho chủ nhân, thật ra thì Tử Nguyệt kia...

- Chủ nhân.
Tư Tịch lay lay Bách Lý Hạo Thần.
Kiêu Dạ nhắc nhở.
Hắn nói:
- Thật 5trùng hợp, Thần Vương cũng ở đây uống rượu ư? Chi bằng ta uống cùng ngươi?
- Có người uống cùng, được!
Lúc đang định hạ lệnh giết, Úc Kim Ca bỗng tỉnh, nâng mặt, mơ mơ màng màng cười, khiến Bách Lý Hạo Thần ngạc nhiên chớp mắt:
- Thần Vương gia, đêm qua cám ơn ngươi, cùng ta uống nhiều như vậy, bây giờ ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi. Đi đây!
- Ừng ực ừng ực!
Hai người cùng lúc uống hết một bình rượu lớn. Kim Ca cảm giác được vị rượu nóng cháy chảy vào miệng, đi xuống cổ họng, tiến vào phổi, đủ loại mùi vị, thiêu đốt dạ dày, uống xong chỉ muốn uống tiếp.
- Ông chủ, rượu này của ngươi ngon thật đấy, cho chúng ta thêm mấy vò nữa.
Kim Ca cao giọng nói với ông chủ.
Bách Lý Hạo Thần bỗng mất hứng giết người, phân phó:
- Ngươi phái người đi theo hắn, đừng để hắn say rồi ngã xuống đất.
- Uống!
Cứ thế, hai người uống say, say rồi ngủ gục, ngủ đến sáng.
Hắn từng bước đi qua ngõ hẻm, mắt nhìn thẳng:

Tại sao?


Hừ! Món nợ này, sớm muộn ta cũng sẽ trả lại cho hắn.


Nhưng, hắn cũng khen chủ nhân không ít...

Lấy lụa trắng che mắt, buộc sau gáy, nhìn Úc Kim Ca gục xuống bàn ngủ mơ màng, trong lòng thầm nghĩ, đêm qua không biết hắn có nhìn thấy ánh mắt của mình không? Chuyện đôi mắt của hắn, Mẫu phi luôn cảnh cáo hắn chỉ được để cho người thân cận nhất biết, đến bây giờ trừ tâm phúc, cũng chỉ có Lâu Tử Nguyệt và Tô Lạc Vân biết.
Nếu giết hắn ở đây, ngược lại cũng không nhiều người biết...

Chủ nhân chắc chứ?

Kiêu Dạ hỏi lại.
Kiêu Dạ còn chưa nói xong, đã bị chen n6gang.
Hoá ra là Úc Kim Ca thấy Bách Lý Hạo Thần ở bên kia đã chú ý tới mình, liền giả ngơ đi qua:
Khi hắn đang do dự, bên Tư Tịch lộ ra sát ý.
- Hắn nhìn thấy không?
- Chủ nhân, đêm qua hắn say ngất ngưởng, có lẽ thấy được, có lẽ không nhìn thấy, thuộc hạ không biết. Nhưng... Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót.
- Ừ...
- Yêu càng sâu, hận càng sâu, xem ra lời này đúng là không giả.
Úc Kim Ca ngẩn người.
Bách Lý Hạo Thần cũng không để ý, nói:
- Nào, chúng ta uống đi, uống giải sầu!
Ông chủ thấy vậy, chỉ có thể mang thêm một vò rượu thượng hạng cho bọn họ, chính lão cất giữ ba mươi bốn mươi vò rượu, mắt thấy hơn nửa đã bay mất, trong lòng vừa thương cảm vừa đau khổ, dứt khoát mặc kệ vị kia nhà mình, uống cùng hai vị này cũng được.
- Ta vẫn cho rằng đó chỉ là tình cảm huynh muội...
Úc Kim Ca lại nói:

Đổi thân phận khác, không phải chơi vui hơn sao? Đổi góc độ khác, có thể biết được rốt cuộc ai đối xử tốt với mình.


Thứ ta thiếu hắn, cũng phải trả.


Chủ nhân, cái này thì Kiêu Dạ không hiểu.

Bách Lý Hạo Thần hỏi.
Tư Tịch nhẹ giọng nói bên tai hắn:
Lông mày Úc Kim Ca co giật, nếu uống hết một vò này, e rằng hắn cũng say luôn, may có huyền lực hóa giải tửu lượng, ngược lại không sợ say:
- Uống!
- Cầm Lưu Ảnh Tiêu tới đây.
- Dạ, chủ nhân.

Chủ nhân, bây giờ người định thế nào?


Đi trường đấu thú, tìm Lam Cơ.

Nàng lại không ở trong thân xác của Lâu Tử Nguyệt, chẳng lẽ vẫn cần phải cố kỵ ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.