Chương 100: Tim đập mạnh bất thường
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1297 chữ
- 2022-02-04 05:38:54
Vừa nghe tin khoa Cấp cứu gặp chuyện không may, anh vội vàng chạy đến đây, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, sợ này nọ, sợ An Phi cò8n trẻ không giải quyết được tình huống, sợ người nhà kích động đánh người, sợ bệnh nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Về chuyệ3n tại sao cứ trực đêm lại gặp được An Phi, là anh tự phân ca, cô là người hay gây chuyện, anh phải trông thì mới yên tâm được.
<9br>
Sao cô không đi tìm người luôn?
Vương Dịch Tường thấy cô bình tĩnh ngồi đó, anh tò mò hỏi, cô là bác sĩ điều trị, bệnh nhân chạ6y mất rồi, chẳng phải nên vội như kiến bò trên chảo nóng sao? Sao bây giờ người cảm thấy gấp gáp lại là anh chứ?
Hôm sau giao ca, Chủ nhiệm Thôi nghiêm túc phê bình Viên Lâm với Trương Hiểu Lệ, một là không nhìn tình huống mà chỉ biết làm theo lời dặn bác sĩ, hai là tình trạng bệnh nhân thay đổi cũng không chỉnh sửa lại lời dặn bác sĩ, phê bình đúng chỗ, hai người rầu rĩ cúi đầu.
Đợi Chủ nhiệm Thôi đi, Chủ nhiệm Hàn an ủi các cô nói:
Không phải lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này, mười năm trước đã có rồi, lúc dùng Atropine điều trị cho bệnh nhân ngộ độc Phốt pho, xác định liều lượng chưa đến một ngón tay mà bệnh nhân đã quậy rồi, lúc đó mọi người như đánh máu gà, nhiều người nhà hợp lại cũng không kiềm lại được.
Chạy thì c5ũng chạy rồi, nóng vội cũng không có tác dụng, tôi đã vận động nhiều người đi tìm rồi, bây giờ đang đợi tin thôi, tìm được thì mọi người đều vui, tìm không được thì chịu phạt thôi.
An Phi chống hai tay lên má, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại thầm nói:
Một tên đàn ông trần truồng chạy đi, anh bắt một cô gái như tôi đi tìm à?
Bài hát
Cát tường tam bảo
vang lên, Vương Dịch Tường nhận điện thoại, nghe điện thoại xong, anh gật đầu nói với An Phi:
Tìm được người rồi, đang trên đường về, tên nhóc này chạy tận 10 dặm (1), sắp chạy đến trạm xe lửa luôn.
Quách Cường tiếp lời chọc An Phi nói:
Chú gặp nhiều rồi, nhưng cháu thì lần đầu tiên thấy bệnh nhân tiêm Atropine mà hưng phấn đến như vậy. Tiểu An may thật, lần đầu trực đêm đã gặp rồi.
An Phi hung hăng liếc mắt, hừ, tên này cái gì cũng tốt, trừ độc mồm thôi.
Cuộc sống phòng bệnh cấp cứu chao đảo của An Phi đã bắt đầu như vậy, khác với phòng khám cấp cứu chấn động lòng người, hay phòng bệnh bình thường đi từng bước, ở đây thường xuyên phải gặp tình trạng vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ. Ngạc nhiên là những trường hợp phiền phức của bệnh nhân mà bạn nghĩ mình không thể giải quyết được, nhưng lại làm rất tốt, khiếp sợ là đáng lẽ phải vô cùng ổn định, bệnh nhân cứ tưởng bình thường đột nhiên bùng nổ, sau hai tình huống trái ngược nhau xảy ra trong thời gian ngắn, An Phi cảm thấy mình bắt đầu vui buồn bất thường, từ
linh vật
của phòng cấp cứu trở thành
gánh nặng
của phòng bệnh cấp cứu.
Phòng y tá, Triệu Lam vừa làm việc nhập thông tin bệnh nhân nhập viện vào máy tính vừa an ủi An Phi:
Không có gì đâu, ở đây là ma cũ bắt nạt ma mới thôi, đến khi em quen, hợp phong thủy ở đây là hết chuyện ngay.
An Phi ngồi đối diện Triệu Lam, tóm tắt bệnh án lời dặn bác sĩ hôm nay, nghe vậy, cô trừng to mắt nhìn Triệu Lam:
Không phải chứ, chị Lam, chị cũng biết phong thủy nữa à?
Quách Cường phía sau vốn ngồi cạnh bàn vi tính cũng nhích lại gần, cả người sắp leo lên bàn đến nơi, không đợi Triệu Lam trả lời, anh ta đã cướp lời:
Chị ấy không biết đâu, chỉ tín thôi, mười lăm tháng Ba hằng năm đều đi dâng hương bà cố nội ở núi Thái.
Triệu Lam đưa tay đẩy Quách Cường đang ngồi trên bàn xuống, may là Quách Cường không mập như Dư Hạo Nhiên, cơ thể nhanh nhẹn, lách sang cạnh An Phi, anh ấy vừa định mở miệng nói, Triệu Lam nhất quyết không bỏ qua nói:
Cậu kiểm tra xong cũng không thay đổi lời dặn của bác sĩ, cứ vậy giao hết cho An Phi, còn đứng đây nói lung tung, không biết võ mồm dễ gây động chạm lắm à? Thần Phật có thể lấy ra nói đùa vậy sao?
Là cảnh sát tuần tra, bọn họ lái xe đi ngang, nhìn thấy tên này cứ tưởng kẻ biến thái, đuổi theo mới phát hiện không phải, đúng lúc bên 110 cũng liên lạc với bọn họ, biết là bệnh nhân của chúng ta nên đưa về, chắc cũng sắp về rồi đó, tôi đi ra cửa đón đây.
Anh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu 110 không nói thì chắc bọn họ đã đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.
An Phi khẽ thầm thì, Vương Dịch Tường nghe thấy mỉm cười, thần kinh thép của cô bé này đúng là hợp với khoa Cấp cứu, nếu đổi lại là một người cả ngày cứ căng thẳng thì thật khó mà sống được.
(1) 1 dặm =1,609km
Ai tìm thấy?
An Phi cúi đầu giả vờ không thấy hai người cãi nhau, khoa Cấp cứu có nhiều chuyện xảy ra, chữa bệnh và chăm sóc hoạn nạn có nhau, nên quan hệ hài hòa hơn những khoa khác, bình thường mọi người cùng nhau ăn cơm, gặp chuyện thì cùng nhau gánh vác, nói đùa cũng là chuyện thường thôi, không ai nghĩ thật cả.
Vả lại, ba An cả đời làm Trung y nên cũng có chút nghiên cứu về phong thủy, từ Chu Dịch Bát Quái (2) đến sách xem tướng xem bói, trong nhà cô đều có đủ, nhưng bình thường ở nhà An Quốc Cường không nói về những thứ này. An Phi nhớ, lúc nhỏ ba cô vừa nói đến phong thủy, mẹ cô đã nói ông mê tín dị đoan, dần dần ba cô không còn nói những chuyện tâm linh này nữa. An Phi thật sự cũng không cảm thấy mất mát gì, dù sao ở tuổi các cô, nghiên cứu chòm sao thú vị hơn Chu Dịch Bát Quái nhiều.
(2) Chu Dịch Bát Quái: Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận đạo giáo và nho giáo Trung Hoa cổ đại, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ
Lần trước đi núi Lao về, cô kể với ba mình chuyện đi tìm đạo sĩ ở Úy Trúc Quan, An Quốc Cường nói vị đạo sĩ kia có bản lĩnh, An Phi cũng hơi hối hận mình không để ông ấy xem cho một quẻ để cầu may.
Quách Cường vừa bị đuổi xuống bàn định lại gần Triệu Lam để tìm lại danh dự, phát hiện ngoài cửa có bóng người, biểu cảm trên mặt liền biến mất, trong phút chốc nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bác sĩ Quách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.