• 945

Chương 105: Không bao giờ gặp lại nhau nữa


An Phi đè nén lửa giận nói:
Lâm Mộng Phạm không hợp với anh đâu, cậu ấy toan tính quá nhiều, không biết anh sẽ bị ăn hết xương cốt ở đâu đó.


Chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi, cơ bản anh cũng không có ý định làm vợ chồng tôn trọng nhau đâu. Em nói rõ ràng làm gì.
Từ Cường bình chân như 3vại nhìn An Phi, cười xấu xa, khác hẳn với bình thường, anh ta uống cạn ly cà phê rồi nói tiếp:
Nếu em thật sự đau lòng thì gả cho anh đi, anh lập t9ức bỏ hôn sự này ngay.


Biết rõ cô không đồng ý nhưng anh ta vẫn ôm chút tia hy vọng nhỏ nhoi nhìn thẳng vào mắt cô, đợi chờ một đáp án.
6

Anh biết chúng ta không có khả năng mà.
An Phi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói.


Vậy thì tạm biệt, cũng đừng gặp nhau nữa, sau này tự giữ gì5n sức khỏe nhé.
Anh ta đứng dậy, tính tiền rồi ung dung rời đi, không muốn để cô thấy nỗi buồn trong lòng mình, có vài tình cảm đã bỏ lỡ thì là cả một đời.
Được rồi, không có thời gian nằm viện, An Phi vừa thương cảm cho các ông bà lão, vừa oán giận làm thủ tục xuất viện, xong xuôi tất cả, bận rộn hết cả buổi sáng mới làm được bước đầu tiên trong thủ tục xuất viện của tám bệnh nhân, đưa người nhà ký tên. Cô vươn người một cái, muốn đến phòng trực lấy cáp sạc sạc điện thoại, cô Cao, tổ trưởng y tá của phòng giám sát cầm một xấp bệnh án vào phòng, sắc mặt khó coi nói:
Cả ngày cúi đầu viết bệnh án, nộp bệnh án cũng không kiểm tra một chút, nhìn bệnh án sai bị trả về xem, còn nhiều hơn chúng tôi nộp nữa, tôi chưa bao giờ thấy nhiều bệnh án bị trả về như vậy đâu.

Lúc đầu chị ta nói, An Phi không kịp hiểu gì, đợi chị ta nói xong, cô mới hiểu được, thì ra là trách cô viết bệnh án không đúng cách nên bị phòng bệnh án trả lại?

Cô Cao, năm ngoái cũng không nhiều bệnh nhân như năm nay mà, làm nhiều thì sai nhiều thôi, chị nói em như vậy là có ý gì?
An Phi sầm mặt, trách móc nói. Cô làm việc ghét nhất là bị người khác lên mặt với mình, nhất là không biết phân biệt tốt xấu còn lên mặt.

Giày có vừa hay không chỉ chân mới biết, người ngoài cuộc không hiểu rõ chuyện hôn nhân đâu, cậu là người ngoài cuộc đấy, đừng xen vào.
Tô Mi nói xong cúp điện thoại. Cô ấy biết một chút về con người của Lâm Mộng Phạm, bản tính cô ta không xấu, là một cô gái ăn nhờ ở đậu nhà người khác, thông minh sớm, tính toán thiệt hơn, có tâm cơ cũng là điều khó tránh, anh họ của cô ấy cũng không phải là người lương thiện, hai người bọn họ mới là đồng loại, kết hôn cũng vì lợi ích, hôn nhân như vậy mới không có gánh nặng, không ai thiếu ai cả.
Sau chuyện chia tay và ba phát bệnh, tình cảm của Tô Mi và Trương Phàm đã vững chắc hơn, đính hôn, kết hôn cũng thuận theo tự nhiên, hôn nhân như vậy không dễ tìm, hai người rất quý trọng tình cảm này. Lúc đầu định ngày một tháng Năm sẽ kết hôn, nhưng người nhà hai bên vừa bàn bạc, muốn sang năm kết hôn ngay, chắc cũng gần với hôn lễ của Từ Cường.
Cúp điện thoại, An Phi nằm sững người một lúc, nhìn điện thoại, có tin nhắn Âu Dương gửi đến chúc mừng năm mới, cô muốn gọi một cuộc trò chuyện với Âu Dương một lúc, nhưng lại đột nhiên không biết trò chuyện gì với anh mới được, cô ỉu xìu đi ngủ.

Tôi có ý gì đâu, tùy việc mà xét thôi, khi làm thủ tục xuất viện các cô chú ý một chút, đừng quên trước quên sau nữa. 11 giờ rồi đó, lời dặn của bác sĩ cho bệnh nhân nằm viện vẫn chưa đổi xong đó, hôm nay có sửa nữa không, buổi chiều bác sĩ thay đổi lời dặn thì hôm nay không thực hiện được, tất cả phải để ngày mai mới được, đến lúc đó đừng có tìm tôi nữa.

Nói xong, chị ta ném bệnh án xuống bàn, xoay người ra cửa, cũng không quan tâm vẻ mặt An Phi thế nào.
An Phi bận rộn làm thủ tục xuất viện nên đã quên mất chuyện sửa lại lời dặn bác sĩ, cô xem đồng hồ, đã 11 giờ 30 rồi, bây giờ mà thay lời dặn của bác sĩ nữa thì cô Cao kia lại châm chọc một phen, cô dứt khoát không sửa nữa, đóng máy tính lại, ra cửa đi ăn cơm.

Từ Cường đã về, nói sắp kết hôn.
An Phi đi thẳng vào vấn đề.

Ừm, tớ biết, là ý của nhà anh ấy, sao thế, cậu không chịu lấy, còn không định cho người ta cưới người khác à? Vô lý.
Tô Mi cười nói.

Anh ấy và Lâm Mộng Phạm không hợp.
An Phi vội vàng ngăn cản.
An Phi không biết mình ra khỏi quán cà phê thế nào, cô đi thật lâu trong cơn gió lạnh, lúc về đến nhà chân đã lạnh cứng không còn cảm giác, Cát Phù Dung đau lòng không ngừng trách cứ, đổ nước ấm cho cô ngâm chân mãi một lúc mới bình thường lại. Dọn dẹp xong cô bước vào phòng mình, yếu ớt nằm trên giường, gối đầu lên con gấu bông Âu Dương tặng, gọi một cuộc điện thoại cho Tô Mi.
Điện thoại nhanh chóng có người nhận, bên Tô Mi âm thanh ồn ào,
Ở đâu thế?
An Phi hỏi.

Đang xem nhạc hội đón năm mới, lát nữa mới về, chẳng phải tối hôm qua cậu mới gọi điện chúc mừng tớ sao? Sao, nhớ tớ rồi à?
Tô Mi trong điện thoại rất vui vẻ, tinh thần không tệ.
Hôm sau nghỉ làm, An Phi đi dạo phố với mẹ, thu về một đống chiến lợi phẩm, An Quốc Cường ở nhà phụ trách nấu ăn, làm trưởng hậu cần, An Phi ăn bữa trưa với bữa tối no căng, cô cảm thấy cuộc sống như người say rượu thật tốt, làm cô quên mọi phiền não, nhưng đáng tiếc, cuộc sống như vậy chỉ có một ngày, ngày mai phải đi làm sớm, đối mặt với một đống vấn đề.
Biết mình bị bệnh khó dậy thời kỳ cuối, An Phi đặt tận mấy báo thức, cuối cùng đồng hồ báo thức cũng thuận lợi gọi được người dậy, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ bắt xe, đến bệnh viện đúng giờ, đến khi đã đứng trong phòng giám sát cấp cứu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm nay không muộn.
Một ngày làm việc thuận lợi bắt đầu, mười lăm bệnh nhân nhập viện hôm trước, hôm nay đã có tám người xin xuất viện, quá một nửa, lúc thăm phòng, Chủ nhiệm Hàn cũng không ngăn cản được. Sắp đến Tết, bệnh nhân nào cũng muốn nhanh chóng về nhà, ngăn cũng không ngăn được. Có mấy người lớn tuổi nói bọn họ cần phải ở lại một tuần để điều trị cao huyết áp tránh não phát bệnh, ảnh hưởng trí lực, làm giảm chất lượng sinh hoạt, người nhà nghe xong chỉ nở nụ cười, nói chúng tôi cũng 70, 80 cả rồi, không mong tai thính mắt tinh được như những người trẻ tuổi, ông cụ hôn mê cũng đã tỉnh lại, không sao nữa rồi, trong nhà lại bận rộn như vậy, thật sự không có thời gian nằm viện.
Cơm nước xong lại quay về làm thủ tục xuất viện, bận suốt đến khi Quách Cường đến nhận ca mới ngóc đầu lên được.


Tiểu An, sao mặt mày ủ dột thế kia, ai chọc em rồi?
Quách Cường vừa vào đã thấy An Phi mệt mỏi bị chôn trong đống bệnh án, anh ấy quan tâm cô nói. Từ khi An Phi đến, Quách Cường giao hết một nửa bệnh án cho An Phi, thoải mái hơn bao nhiêu, nhưng khổ nỗi An Phi vẫn chưa quen cách trình bày bệnh án nằm viện cấp cứu nên bị toàn bộ y tá ghét bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.