• 466

Chương 109: Cạm bẫy


Một bệnh nhân hơn 30 tuổi cần theo dõi, chiều hôm qua lấy xe ba bánh chở vợ ra ngoài chơi, ngã sấp mặt xuống mương, lúc đó có ngất xỉu 8một lúc, nhưng mấy phút sau tỉnh lại rồi về nhà, cô vợ khuyên anh ta đến bệnh viện khám, anh ta cảm thấy không sao kiên quyết về nhà, 3kết quả buổi tối cảm thấy tức ngực, càng lúc càng nặng, sau đó lại ho ra đờm máu, hai người đều sợ hãi, lập tức đến bệnh viện.
Ảnh chụp lồng ngực, phát hiện xương sườn bị gãy, sau khi xem, khoa Ngoại xương cho rằng không cần điều trị phức tạp, gãy xương sườn c6ũng không cần phải phẫu thuật nên để lại phòng giám sát cấp cứu, lúc giao ca, y tá nói tinh thần bệnh nhân khá tốt, nhưng mỗi lần ho đ5ều ra máu, hô hấp hơi khó khăn. Sau khi giao ca xong, Quách Cường và Dư Hạo Nhiên đi xem bệnh nhân này, Quách Cường đưa ra ý kiến, bây giờ bệnh nhân đã bị sốt, xuất hiện hội chứng đáp ứng viêm toàn thân (1), còn quan điểm của Dư Hạo Nhiên là bệnh nhân bị hội chứng phổi ướt (2).

(1) Hội chứng đáp ứng viêm toàn thân: là các dấu hiệu lâm sàng tạo ra do kích hoạt toàn bộ hệ thống miễn dịch của cơ thể. Nói cách khác, nó là một phản ứng viêm thông thường.

Chủ nhiệm Hàn, chúng ta đi thăm phòng đi.
An Phi không nhịn được mở miệng cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ, đến phòng bệnh xem không hơn ngồi đây thảo luận sao?
Hàn Kiến Quốc chợt nhận ra, ông phát biểu ý kiến nửa ngày trời nhưng vẫn chưa gặp bệnh nhân, không nói hai lời, ông lập tức dẫn đoàn người chậm rãi đến phòng bệnh xem. Trong phòng giường số sáu, người đàn ông nửa ngồi, số nhịp thở nhanh hơn bình thường, cả mặt tái xanh, có cảm giác thở gấp.

Khí máu kém, phải xem tình trạng áp suất oxy như thế nào.
Dư Hạo Nhiên nói tiếp.

Chụp CT ngực, xác định có phải bị hội chứng phổi ướt không.
Tôn Hạ Bình bổ sung.

Đừng tiếc tiền nữa, tính mạng cũng mất đến nơi rồi, còn cần tiền làm gì nữa.
An Phi khuyên vợ anh ta.

Mau mau cứu anh ấy, chỉ cần cứu được, bao nhiêu tiền cũng được cả.
Nước mắt vợ anh ta lã chã rơi xuống.

Lúc đó tôi không thấy đau, chỉ chóng mặt thôi, nên đã về nhà, kết quả buổi tối đang ngủ bị nghẹt thở phải tỉnh dậy, hô hấp khó khăn, không nằm được đành đến bệnh viện, sau khi đến đây được hít oxy thì cũng đỡ, nhưng bây giờ vẫn không nằm được.
Người đàn ông nói lại tình trạng một lần cho mọi người.

Anh ấy toàn ho ra máu, nhiệt độ cơ thể đã hơn 39 độ rồi.
Cô vợ ngồi cạnh nói thêm.
Thời tiết giá lạnh, bình thường vào mùa đông, mặt hồ đông lại thành băng, không ít người lên đó trượt băng, sương lạnh màu trắng vương trên cây liễu bên hồ giống như sương Đông Bắc đọng lại trên cây, trong bóng tối, ánh đèn đủ màu đủ dạng rọi xuống, biến mùa đông đơn điệu trở nên đẹp đẽ hơn. Vì tâm trạng không tốt, lúc tan làm, trời đã tối sầm rồi An Phi cũng không đi thẳng về nhà, cô mặc áo khoác lông thật dày rồi đi dạo không mục đích bên bờ hồ.

Tin tin
, tiếng còi xe phía sau truyền tới, An Phi nhìn lại, là Vương Dịch Tường, tâm trạng cô không tốt, không quan tâm tới anh, cô tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của bệnh nhân, anh ta không làm kiểm tra gì cả, ký tên tiếp tục ở lại theo dõi. Xem bệnh xong, Chủ nhiệm Hàn rời đi, Dư Hạo Nhiên trực ca nửa đêm cũng đi về, Quách Cường và An Phi trực ca ngày.
Bọn họ vội vàng sửa lời dặn của bác sĩ, làm thủ tục xuất viện, khám bệnh nhân mới nhập viện, bận đến 11 giờ, cô vợ của người đàn ông kia hớt hải tìm bác sĩ, nói bệnh nhân hô hấp khó khăn hơn nữa.

Trời lạnh thế này còn ra đây đi dạo nữa à?
Không biết Vương Dịch Tường đã đỗ xe ở đâu, anh chậm rãi chạy theo sau An Phi. Khoảng thời gian này, anh đang bận rộn phát triển công nghệ nhồi máu cơ tim cấp tính liên quan đến khoa Cấp cứu, còn phải liên kết mở trung tâm đau ngực cùng bệnh viện tỉnh, phải đi hội chẩn, giảng bài, vả lại cũng gần Tết âm lịch, trong khoa cả đống việc lặt vặt, sau năm mới không có thời đến tìm An Phi, hai người đi làm cùng một bệnh viện nhưng đã mười ngày rồi chưa gặp nhau.

Vài ngày trước còn cùng trực ca đêm, lại đưa đồ ăn ngon đến nữa, cực kỳ ân cần, sau đó lại đột nhiên biến mất, không thấy mặt mũi đâu cả, lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa, gọi là đến, đuổi là đi, anh muốn quan tâm thì quan tâm, không quan tâm thì ném qua một bên sao, làm như tôi là chó mèo đợi anh cưng chiều vậy?
Vốn tâm trạng không được tốt, bây giờ lại gặp Vương Dịch Tường, tâm trạng của cô lại kém hơn, chính cô cũng không nhận ra được điều này, cảm xúc bắt đầu bị người bên cạnh ảnh hưởng.
Kết quả vừa có, Quách Cường thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh nhân với người nhà, cho họ biết cần phải chuyển sang phòng giám sát cấp cứu, cô vợ coi như cũng hợp tác, không kì kèo, nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện.
Buổi chiều trước khi tan làm, An Phi lại đến phòng giám sát kiểm tra bệnh nhân một chút, người đàn ông đã dùng máy hô hấp, tinh thần cũng tốt, thấy An Phi đến còn chủ động chào hỏi cô, trong lòng cô hơi đau xót.

Chúng ta khám cho kỹ rồi về, kiểm tra gì em cũng đồng ý làm.
Cô vợ không đồng ý với ý kiến của anh ta.
Trường hợp này, ý kiến bác sĩ không thống nhất, ý kiến của bệnh nhân và người nhà cũng không thống nhất.
(2) Hội chứng phổi ướt: là một hội chứng suy hô hấp cấp
Chủ nhiệm Hàn cho rằng hai người bọn họ chuyện bé xé to, thảo luận một lúc lâu vẫn không có kết quả, Tôn Hạ Bình và An Phi ngồi cạnh xem trò vui mặt xám xịt lại.

Là do viêm gây ra sao?
An Phi lo lắng nhìn lá phổi trắng, thở dài hỏi Quách Cường.
Buổi sáng, Quách Cường còn tranh cãi với Dư Hạo Nhiên, anh ấy hơi do dự một chút:
Có lẽ là do hội chứng phổi ướt gây ra, đó là nguyên nhân bệnh, còn phổi trắng chỉ là tiếp phát thôi.


Cậu ta không chịu đến bệnh viện, không phải do tiếc tiền à, cái mấy cậu nói ít nhất cũng tốn một nghìn, cậu ta chịu bỏ ra à?
Chủ nhiệm Hàn không vui.
Người đàn ông vội vàng gật đầu nói:
Chủ nhiệm, ông nói rất đúng, tôi không mang nhiều tiền lắm, truyền dịch xong là tôi về ngay, không kiểm tra xét nghiệm gì đâu.

Quách Cường dẫn An Phi đến giường số sáu, vẫn chưa đến đã nghe thấy tiếng thở dốc của bệnh nhân truyền đến, tiếng thở của anh ta như thổi ống bễ, phì phò phì phò, như một ông cụ bò lên tầng sáu vậy, tình trạng thế này cho dù không phải là bác sĩ cũng thấy được anh ta đã nặng hơn buổi sáng.

Bác sĩ, tôi sắp nghẹt chết rồi, mau cứu tôi với.
Người đàn ông thở gấp, giọng nói khàn khàn, xương sườn bị gãy nên không dám cử động mạnh, giờ phút này thật sự là đã khàn cả giọng.
Xét nghiệm khí máu, máu, CT ngực, kiểm tra phản ứng Protein xong, xác định trong phổi bệnh nhân xuất hiện một lượng lớn dịch, toàn bộ phổi cơ bản đã bị phổi trắng (4), lá phổi thế này hoạt động không bằng 50% bình thường, tỉ lệ tử vong từ 30% đến 50%.
(4) Phổi trắng: là tình trạng phổi bị xơ và cứng, do tổn thương phổi và không trao đổi được oxy. Khi đó phổi sẽ dần trở nên nhợt nhạt.

Xét nghiệm máu, xét nghiệm phản ứng Protein (3), xem tình trạng nhiễm trùng.
Quách Cường mở miệng trước.
(3) Xét nghiệm phản ứng Protein: Hay còn gọi là xét nghiệm phản ứng Protein, à xét nghiệm định lượng Protein phản ứng C (C – reactive protein [CRP]). CRP là một glycoprotein được gan sản xuất có đặc điểm là kết hợp với polysaccharide C của phế cầu, bình thường không thấy protein này trong máu. Tình trạng viêm cấp với phá hủy mô trong cơ thể sẽ kích thích sản xuất protein này và gây tăng nhanh nồng độ protein phản ứng C trong huyết thanh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.