Chương 12: Thị phi
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1086 chữ
- 2022-02-04 05:37:00
Đúng đó, hôm trước Mi Mi cũng nhắc tới cô, tôi nghi ngờ, hai người mới đúng là người yêu đấy.
Trương Phàm nói chuyện khô8i hài chứ không chất phác như An Phi nghĩ.
Ba người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, ở công ty, Trương Phàm thườ3ng được điều đi nước ngoài, thường xuyên đi công tác, thời gian ngắn thì cũng phải mất hai ba tháng. Vì năm nào cũng phải9 ở ngoài nên anh ta rất hay nói, sự từng trải cuộc sống rõ ràng phong phú hơn hai cô gái, lúc anh nói chuyện, lúc nào Tô 6Mi cũng nhìn anh ta cười dịu dàng.
Ăn cơm xong, An Phi tạm biệt hai người bọn họ về nhà, trên đường nghĩ đến cảm giác chân thật này, chuyện ban ngày làm cô cảm thấy mình ghét Vương Dịch Tường hơn vài phần, đến tối biết được anh là bạn học của Trương Phàm, lại thấy anh chân thật, đáng yêu hơn, nghĩ một hồi thì cũng không còn ghét anh nữa.
Sáng hôm sau, giao ca xong, Lý Mộc Tử lặng lẽ nói với An Phi, ông cụ đau bụng hôm qua, buổi tối đã lên cơn sốt và hôn mê, đã được chuyển đến khoa Cấp cứu:
Sao có thể như vậy được, không phải kiểm tra rõ ràng rồi, tích cực điều trị rồi à? Sao lại nặng lên?
An Phi không hiểu hổi.
Hai người nói ai vậy, người đó còn độc thân không? Nếu độc thân thì giới thiệu cho An Phi đi.
Sự nhiệt tình của Tô Mi lại nổi lên, kéo tay Trương Phàm.
Thôi đi, cậu nhiều chuyện quá đấy, lúc nào cậu cũng muốn ghép tớ với mấy người độc thân hết đúng không.
An Phi đẩy Tô Mi, giả vờ giận dỗi nói.
Trong bữa ăn, hai người nói trước đính hôn, ngày một tháng Năm năm sau sẽ kết 5hôn, An Phi bày tỏ sự hâm mộ, ghen tị, ngỏ lời muốn cho bọn họ một cái bao lì xì thật to.
Tô Mi lại nhắc đến chuyện An Phi đi xem mắt với anh họ cô ấy, An Phi kiên quyết từ chối, cô cảm thấy trong lòng ngoại trừ Âu Dương, cô không chứa nổi được những người khác, đi xem mắt trong tình trạng như vậy là không tôn trọng chính mình cũng như người khác, Tô Mi không nghĩ vậy, cô ấy cảm thấy mối tình đầu của An Phi dễ thương ngược người ta muốn chết, lại không giống hiện thực tí nào.
Nguyên nhân đầu tiên là tiêu chảy, sau đó không ăn cơm được, cơ thể bắt đầu thiếu nước, năng lượng hấp thụ không bằng năng lượng thải ra, bên trong cơ thể càng lúc càng thiếu nước trầm trọng, cơ thể mất thăng bằng, sẽ xuất hiện dấu hiệu của cơn sốc, ông cụ đã kéo dài mấy ngày rồi, xuất hiện tình trạng thế này cũng dễ hiểu, tình huống này ít khi thấy ở phòng bệnh thường, còn ở phòng hồi sức đặc biệt là chuyện bình thường, nên hôm qua chị mới đề nghị ông ấy nên nhập viện, không muốn giữ ông ấy lại, nhưng đáng tiếc, người nhà lại không chịu phối hợp, nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Lý Mộc Tử tiếc nuối thở dài.
Vậy đã ổn chưa?
An Phi lo lắng hỏi.
Trong bữa cơm, Trương Phàm biết An Phi đi làm ở bệnh viện, nên hỏi:
Tôi có một người bạn cũng đi làm ở bệnh viện cô đấy, tên là Vương Dịch Tường, cô biết không?
Biết chứ, hai anh là bạn học à? Anh không học Y mà.
An Phi trả lời chậm nửa nhịp.
Nghe nói tối hôm qua bắt đầu lên cơn sốt, rồi hôn mê, có thể trực tràng đã sốc nhiễm khuẩn, làm năng lượng cơ thể cạn kiệt, xuất hiện tình trạng thiếu oxy não, não bị tắc nghẽn.
Lý Mộc Tử nhún vai giải thích nói.
Tiêu chảy cũng có thể dẫn đến kết quả nghiêm trọng vậy?
Trước kia lúc ở khoa Nội Tiêu Hóa, An Phi rất ít khi gặp bệnh nhân như vậy, không ngờ bệnh tiêu chảy thường thấy cũng có thể dẫn đến sự việc nghiệm trọng như thế.
Ông ta thì còn nói gì được nữa, lúc đầu đã khuyên nhưng không chịu nghe, tự mình nhảy vào trong hố.
Lý Mộc Tử căm giận nhớ lại chuyện này.
Hai người chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng xe 120 đến. Hai phút sau, 120 và bác sĩ đưa một cậu bé mười lăm tuổi đến, cậu bé kia tự mình đi vào, nhìn rất bình thường.
Trung học, bạn trung học thôi, cậu ta thông minh lắm, lúc đó cậu ta là tấm gương trong lớp đây, tốt nghiệp xong thì thi vào Đại học Y Bắc Kinh, học tám năm trời, là người làm mưa làm gió trường tôi lúc đó.
Nói đến chuyện cũ, Trương Phàm hơi thổn thức.
Bây giờ anh ta cũng là nhân vật làm mưa làm gió ở bệnh viện chúng tôi, đúng là trâu bò thì đến đâu cũng là trâu bò thôi, thành phố L nhỏ thật, ở đâu cũng gặp được người quen.
An Phi uống một ngụm nước, bùi ngùi nói.
Phát hiện kịp thời, cố gắng cứu nên có thể giữ lại được mạng sống, cũng không biết điều kiện kinh tế người nhà thế, chi phí phòng hồi sức rất đắt, nếu không kiên trì được, dù có hy vọng thì cũng thành không thôi.
Lý Mộc Tử nhớ lại cảnh con trai ông cụ không chịu làm xét nghiệm, cố ấy cũng đau lòng cho ông cụ.
Người nhà ông ấy không nói gì à?
An Phi lo lắng nhớ lại thái độ của người con trai kia.
Cậu ngồi xuống giường gần cửa, Lý Mộc Tử hỏi bác sĩ trên xe:
Thằng bé này bị gì thế?
Bác sĩ nói bọn họ đón cậu bé từ một ngôi trường nội trú, giáo viên có nói, từ hôm qua cậu bé đã bắt đầu nóng sốt, cao nhất là 39.8 độ, bác sĩ ở trường có cho cậu bé uống thuốc nhưng không khỏi, giáo viên sợ, đành gọi cho người nhà, người nhà nói đến chiều mới đi đón về được, để giáo viên đưa đi bệnh viện trước, nên giáo viên liền gọi 120.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.