• 466

Chương 128: TAN NÁT CÕI LÒNG



Ừm, đúng là đến mùng mười, nhưng nhà đàn em anh có việc gấp, bệnh tim của mẹ em ấy tái phát phải nhập viện, em ấy muốn xin phép về nhà c8hăm mẹ, không ai trực nên giáo viên hướng dẫn bắt anh phải về ngay lập tức. Phi Phi, em biết đấy, công việc và chuyện tốt nghiệp của anh3 đều trong tay giáo viên hướng dẫn, không thể không nghe được. Nên anh phải lập tức quay về, xin lỗi em, thật sự rất xin lỗi, anh cũng k9hông ngờ lại có chuyện xảy ra như vậy.



Đàn em gặp chuyện không may vào lễ tình nhân, không phải là đàn em của anh muốn trải qu6a lễ tình nhân với anh nên cố ý bắt anh về chứ? Hôm qua đã nói xong xuôi rồi, hôm nay đến nhà gặp ba mẹ em nói chuyện của chúng ta, giờ 5lại như vậy, anh bảo em phải tin anh không cố ý thế nào đây, không phải là lâm trận bỏ chạy, không phải là không muốn gặp ba mẹ em đó chứ?
An Phi gầm lên, cô không kìm nén nổi cảm xúc, cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.

Phi Phi, em bình tĩnh một chút, xảy ra chuyện như vậy trong lòng anh cũng rất đau khổ, nếu anh không muốn đến gặp ba mẹ em thì việc gì phải lặn lội xa xôi đến đây, nếu anh lâm trận bỏ chạy thì anh có lỗi với em, càng có lỗi với chính bản thân mình hơn. Ai dám lấy sức khỏe của mẹ mình ra đùa chứ, gia đình không có chuyện quan trọng, em ấy cũng không vội vàng xin giáo viên hướng dẫn nghỉ phép như vậy.
Âu Dương mệt mỏi giải thích, giọng nói vô cùng bất lực.

Em không tin, em không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, dù có gấp đến mấy, giáo viên hướng dẫn của anh cũng tìm được người khác mà, sao phải bắt anh đang ở xa xôi về lại chứ? Ai tin!
An Phi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, biết có thể là ba mẹ, cô không dám nói chuyện lớn, đè thấp giọng nói, cô tủi thân, nước mắt chảy xuống gò má.
Ổn định cảm xúc xong, thay quần áo, An Phi nói dối mẹ, bảo bạn cô tìm cô có việc, rồi vội vàng ra ngoài.

Mấy ngày tết năm nay, Phi Phi có gì đó kỳ lắm, lúc trước con bé chỉ thích rúc trong nhà không đi đâu, trừ thỉnh thoảng đi dạo phố cùng Tô Mi và mấy cô bạn. Bây giờ hầu như ngày nào cũng điên cuồng ra ngoài, đi sớm về trễ, không ở nhà thì thôi, cũng không nói với chúng ta biết đi ra ngoài với ai.
An Quốc Cường thấy An Phi lại không ở nhà, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn mà đã đi, nên ông nhắc với Cát Phù Dung.

Anh già rồi nên hồ đồ, cái tên nhóc mấy hôm trước đến nhà chúng ta chúc tết ấy, bọn nó là đồng nghiệp, khoa Nội tim, còn mang đến cho anh Long Tỉnh Tây Hồ đó.


À, thằng nhóc đó cũng không tệ, con gái lớn rồi không giữ được, yêu đương cũng tốt, cô bé của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa.

Nước mắt An Phi như chuỗi ngọc bị đứt, cứ trào ra, cô sụt sịt khóc, không xé nát cõi lòng, không khóc lóc trách mắng om sòm, cô chỉ yên lặng, làm Âu Dương cảm thấy nặng nề, đau lòng, không thể làm gì được. Tính cách của cô không phải như thế này, lúc cãi nhau, có sao cô nói vậy, bây giờ thì sao? Cô thật sự đau thấu tim sao?

Em biết, anh có lý do để trở về, em cũng không giữ anh lại được. Đối với anh, Thẩm Quyến hấp dẫn hơn em nhiều, lời nói của giáo viên hướng dẫn anh như là thánh chỉ, chắc anh cũng không nói cho ông ấy biết anh có chuyện quan trọng không về được, tìm người khác được không. Nếu vậy anh cũng không cần về nữa rồi, trọng lượng của em trong lòng anh thế nào em cũng biết rồi, thà buông tay nhau còn hơn cứ tra tấn nhau mãi.


Bây giờ anh mới phát hiện à, mấy ngày trước em đã cảm thấy kỳ lạ rồi, ngày nào con bé về nhà cũng như mới trúng xổ số, chắc chắn là đang yêu đương rồi.
Cát Phù Dùng tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

Yêu đương, với ai? Em giới thiệu cho con bé nhiều chàng trai như vậy mà nó có đồng ý xem mắt đâu, cũng không bỏ được cái tên nhóc miền Nam kia, vậy thì để ý ai chứ?
An Quốc Cường nhíu mày, hoa lan của mình bị người khác theo dõi, ông còn không biết là ai nữa.
Cát Phù Dung cứ nghĩ mấy ngày nay An Phi ở cùng với Vương Dịch Tường, cho nên cứ để mặc cô đi sớm về trễ, nếu biết là Âu Dương có khi lại khóa cửa nhốt An Phi ở nhà không cho đi.
An Phi đi thẳng đến phòng khách sạn của Âu Dương, đưa tay gõ cửa ầm ầm, bị người đi ngang nhìn khinh bỉ, cô gái này đến sớm như vậy để đánh ghen sao, giận dữ như vậy mà.
Cửa mở, trong phòng không hề rối loạn, đồ đạc đã được dọn dẹp rất ngay ngắn, Âu Dương đặt vali ở mép giường. Anh ta vẫn không thay quần áo ra ngoài, còn mặc áo ngủ như cũ.
Lúc nãy trong điện thoại cãi nhau rất hăng, dọc đường đến đây cô còn nổi giận đùng đùng, đến khi gặp được anh ta, ngọn lửa của An Phi đột nhiên dập tắt, cô ngạc nhiên nhìn anh ta, giống như một con thú bị thương. Anh ta không dám nhìn thẳng mắt cô, đưa tay ôm cô, khẽ nói:
Là lỗi của anh, là anh không tốt, Phi Phi, em...


Cốc cốc
tiếng gõ cửa vang lên,
Phi Phi, con không sao chứ, sao mẹ nghe thấy giống như con đang cãi nhau với ai vậy?
Cát Phù Dung đứng ngoài cửa ân cần hỏi han.

Con không sao, chút nữa con dậy.
An Phi trả lời, tiện thể cúp điện thoại của Âu Dương, bây giờ tâm trạng của cô cực kỳ tệ, không biết nên nói gì tiếp, xem ra Âu Dương đã sửa vé tàu, mọi chuyện không thể cứu vãn nữa rồi, cô cần phải đi gặp mặt anh ta một lần, giáp mặt hỏi cho rõ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.