• 466

Chương 134: SỰ CỐ PHÁT SINH


Rất nhanh, thủ tục đã làm xong. Trong lúc này, Vương Dịch Tường lấy X quang ra, tiêu sợi huyết, rồi lấy đơn đồng ý phẫu th8uật đặt stent đưa cho Vương Tân Giang ký tên. Trên mặt Vương Tân Giang toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ông vùng vẫy3 muốn ngồi dậy, nhưng không thể ngồi lên được, thực ra bây giờ đừng nói là ngồi dậy, đến cả tay ông ta cũng không nhấc lê9n được, đành phải bảo người đàn ông vừa làm thủ tục khi nãy:
Xuân Thành, ông ký tên giúp tôi, tôi không động đậy được.
6

Người đàn ông trung niên nghe vậy đành ký tên rồi đưa cho Vương Dịch Tường.


Thông báo phòng CCU (1) chuẩ5n bị phẫu thuật, bây giờ tôi sẽ qua ngay.
Vương Dịch Tường tiện tay lấy bệnh án ký tên rồi nói với Lý Mộc Tử, nhìn Vương Tân Giang, rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Dịch Tường đưa bệnh nhân đến phòng CCU làm phòng phẫu thuật, trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân tử vong, vợ ông ấy nói bác sĩ chưa đợi bà ta đến mà đã làm phẫu thuật, bà ta không đồng ý phẫu thuật thì không được làm, bây giờ bệnh nhân tử vong, bọn họ nói là coi mạng người như cỏ rác, muốn bệnh viện trả lại công bằng cho bọn họ, bao vây phòng CCU không cho người ta ra, còn muốn đi vào đánh người.

An Phi cảm thấy đầu óc rối loạn,
Lúc phẫu thuật không ký tên sao?
Vương Dịch Tường làm việc lâu như vậy, không thể xuất hiện sai sót thế này.
Lý Mộc Tử nhíu mày, thấp giọng nói:
Ký rồi, nhưng lúc đó quá vội, chị cũng không để ý, người ký tên là bạn của bệnh nhân, mọi người ở đây ai cũng nghe thấy chính ông ấy đã nhờ bạn ký tên giúp. Mà bây giờ vợ ông ấy lại không thừa nhận, nói không phải là chữ viết của chồng bà ta, là chúng ta làm giả. Lúc đó tình huống khẩn cấp nên không ký giấy ủy quyền, bây giờ vợ ông ấy không chịu thừa nhận thì chúng ta cũng không có cách nào khác.


Bà ta có thừa nhận hay không không quan trọng, chúng ta làm theo luật.


Vấn đề là bọn họ không muốn làm theo luật, nếu làm theo luật thì còn đến bao vây phòng CCU không chịu đi làm gì?
Trương Mạt Lỵ lạnh lùng nói.

Ở quê chúng tôi chuyên có người đầu đường xó chợ gây rối bệnh viện, một ngày một trăm tệ, còn nhiều tiền hơn đi làm.'' Quê Khương Thiệu Vân cùng huyện với Vương Tân Giang, hiểu rõ tình hình, bình thường cô nàng làm việc ở quầy chẩn đoán, kiểu người tốt xấu lẫn lộn nào cũng tiếp xúc, toàn bộ bệnh viện không ai mà cô nàng không biết, bây giờ cô nàng nói như vậy, xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng, người nhà không muốn bỏ qua, muốn bệnh viện phải đền bù.
Nghe vậy, An Phi càng đứng ngồi không yên, cô đứng dậy đi ra ngoài, bị Lý Mộc Tử kéo lại:
Phi Phi, em đi đâu?


Em đến phòng CCU, em muốn ở cạnh anh ấy.
An Phi quay đầu nhìn thoáng Lý Mộc Tử, kiên định nói.

Em điên rồi, bây giờ bên ngoài phòng CCU toàn người nhà, em đi rồi bị bọn họ gây khó dễ thì làm sao đây? Vả lại, em còn đang trong ca trực đấy!
Lý Mộc Tử lớn tiếng quát. Vương Dịch Tường là bạn của cô ấy, xảy ra chuyện cô ấy cũng sốt ruột, An Phi cũng là bạn của cô ấy, cô ấy cũng phải bảo vệ cô giống như vậy.
(1) Phòng CCU: Coronary care unit, đơn vị điều trị các bệnh tim, mạch vành.

Reng...
Một hồi chuông điện thoại vang lên, trong bóng đêm, An Phi nhận điện thoại, là giọng nói hốt hoảng của Lý Mộc Tử:
Phi Phi, Dịch Tường xảy ra chuyện rồi, bị người ta bao vây ở phòng CCU rồi.


Cái gì cơ?
An Phi nửa mê nửa tỉnh, nghi ngờ tính chân thật trong điện thoại. Lúc nãy cô còn thấy bọn họ đang cấp cứu cho bệnh nhân ở phòng cấp cứu mà, sao lại bị bao vây ở phòng CCU được? Nhưng giọng nói của Lý Mộc Tử vô cùng rõ ràng, không giống như cảnh trong mơ.

Phi Phi, em mau đến phòng cấp cứu đi, vừa nãy chị đã thông báo cho phòng bảo vệ và khoa Y tế rồi, nhưng đám bảo vệ của bệnh viện chúng ta thì em cũng biết rồi đó, cứ gặp chuyện là trốn đi, không thấy bóng dáng người nào cả, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thôi.
Lý Mộc Tử vội vàng nói.
Lúc này An Phi mới kịp nhận ra thật sự đã xảy ra chuyện, cô ném điện thoại, lấy áo blouse trắng mặc lên, chưa kịp cài nút áo đã ra khỏi phòng trực.

Rốt cuộc sao lại thế này?
Lúc cô đến phòng cấp cứu, Lý Mộc Tử, Trương Mạt Lỵ và quản lý quầy chẩn đoán Khương Thiệu Vân đang lo lắng không biết phải làm sao.

Bên phòng bệnh nếu có việc thì chị giúp em giải quyết một chút. Chị Mộc Tử, bây giờ em không đi, em sẽ hối hận.
An Phi nhẹ nhàng giãy giụa ra khỏi tay Lý Mộc Tử đang níu lại, nước mắt loáng thoáng trong mắt, cô hít nhẹ, che đậy cảm xúc muốn bật khóc, cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, một giờ hai mươi phút.

Em, hầy.
Lý Mộc Tử buồn bã nhìn bóng dáng An Phi dần xa.
Cô ấy biết Vương Dịch Tường có tình cảm với An Phi, nhưng không ngờ trong thời khắc như thế này, An Phi lại dám đứng cạnh anh. Nếu đổi lại là cô ấy, Trần Long Vũ xảy ra chuyện, cô ấy có đi không? Chắc có lẽ sẽ không, cô sẽ ở phía sau làm tất cả những gì có thể, ở cạnh anh ấy, ngoại trừ làm anh ấy tăng thêm áp lực thì còn lợi ích gì đâu? An Phi đã bị tình cảm che mất lý trí rồi.
Lúc trước An Phi cảm thấy rất thần kỳ khi phẫu thuật đặt stent nhồi máu cơ tim, bệnh nhân có thể sống lại từ cõi chết, sau vài lần nghe cô thầm thì, lúc phẫu thuật Vương Dịch Tường dẫn cô vào phòng CCU để tham khảo. Cô biết phòng CCU có một cánh cửa nhỏ, chìa khóa dự phòng của cánh cửa đó treo trong phòng y tá, để bác sĩ chuyên môn phẫu thuật đi vào. Bây giờ cô sẽ vào từ cửa nhỏ, tránh gặp người nhà ở cửa chính, rồi dẫn Vương Dịch Tường đi ra.

Đêm khuya, trong tòa nhà phòng bệnh trừ đại sảnh vẫn sáng đèn, còn hành lang thì tối om, một giờ sáng, cửa thông các phòng bệnh ở đại sảnh đều đã khóa lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Khoa Nội tim ở tầng năm, thang máy lầu phòng bệnh đã đóng cửa, An Phi đi cầu thang lên, ánh đèn vàng trong đêm tối có vẻ vô cùng u ám, bình thường cô không dám đi đến lầu phòng bệnh một mình, trong khoảng trống mênh mông, tiếng bước chân vội vàng chạy trốn vang lên trong hành lang, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cô muốn ngay lập tức, ngay bây giờ nhìn thấy anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.