Chương 148
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1404 chữ
- 2022-02-04 05:40:16
Lợi ích trực tiếp mà sự kiện này mang lại là thiết kế của khoa Cấp cứu ở khu viện mới và kế hoạch phát triển ba năm của Chủ nhiệm Thôi đ8ã chiếm được ủng hộ mọi mặt từ bệnh viện, diện tích thiết kế của khoa Cấp cứu dường như lớn gấp đôi lúc đầu. Toàn bộ khoa Cấp cứu chìm 3trong trạng thái phấn khởi.
Thời tiết trở nên ấm áp, mùa xuân lặng lẽ đến, khắp mọi nơi bừng bừng sức sống, gần đây tình yêu và9 sự nghiệp của An Phi đều đắc ý, sau khi được nghỉ trực, cô mời thai phụ ba tháng Tô Mi và Lý Mộc Tử đi dạo mua sắm, mua, mua, mua. Ai 6cũng nói chuyện vui nhất của các cô gái chính là mua sắm, quả nhiên không sai, ba người mua đến lúc không mang được nữa mới dừng, ngồi 5trò chuyện ở quán trà sữa.
Khi An Phi nói cô và Vương Dịch Tường đang quen nhau, dáng vẻ của Tô Mi và Lý Mộc Tử đều như nhau, không ngạc nhiên chút nào, trong lòng cô khó chịu như bị một miếng bông nhét vào vậy.
Nhận điện thoại xong, Tô Mi cau mày nói:
Điện thoại của chị họ Trương Phàm, con trai chị ấy - Nhất Hàm, chính là cậu bé được cậu và Vương Dịch Tường cứu trong hôn lễ, cậu bé trúng độc cây ráy đó, bị sốt từ ba ngày trước, càng ngày càng nặng, quấy khóc không ngừng, tinh thần sa sút, truyền dịch ở trạm y tế cũng không tốt lên, biết cậu là bạn học tớ nên gọi điện muốn cậu cho ý kiến.
Đứa trẻ bị bệnh thì đưa đến bệnh viện thôi, còn ý kiến gì nữa, tình thần sa sút thì càng phải đến bệnh viện, bệnh của khoa Nhi tiến triển rất nhanh, buổi sáng và buổi tối không giống nhau đâu. Cậu gọi lại cho chị ấy, đừng đợi nữa, mau đưa đi cấp cứu đi.
An Phi nhớ lại Nhất Hàm mở to mắt tội nghiệp nhìn cô, sợ đứa bé bị trì hoãn, thúc giục Tô Mi gọi lại.
Không đến mức đó đâu, cậu đừng hoảng quá.
Tô Mi do dự, chị họ muốn được tư vấn, bây giờ cô ấy bảo người ta phải đến bệnh viện ngay, có khi nào chị họ lại cho rằng cô ấy kiếm cớ từ chối chứ chưa hỏi không.
Vẻ mặt hai người thế này là sao, tớ quen anh ấy mà hai người không ngạc nhiên chút nào à?
An Phi giương mắt nhìn hai người bạn thân đối diện, bĩu môi nói.
So với anh ấy, cậu là kẻ ngốc trong tình trường thôi, bị ăn sạch sành sanh thì có gì mà thắc mắc nữa.
Tô Mi khinh thường.
Đúng đó, người ta gặp gái đẹp còn nhiều hơn em thấy trai đẹp mà, so với số người theo đuổi em, số người theo đuổi cậu ấy nhiều gấp mười lần, không đúng, gấp một trăm lần, nhìn thế nào thì em cũng chạy không thoát.'' Lý Mộc Tử ghét bỏ.
Đính hôn? Bọn tớ mới quen nhau, dù sao cũng phải thử hai, ba năm đã, tớ muốn tận hưởng tình yêu cho đủ, không muốn làm ốc sên như cậu bây giờ đâu.
An Phi vốn chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân, cô cảm thấy bây giờ rất tốt.
Bọn chị cũng không gấp.
Lý Mộc Tử nói theo. Cô ấy lớn hơn Tô Mi ba tuổi, Tô Mi đã gần sinh con rồi, sao cô ấy không vội được chứ, nhưng quyết định kết hôn thật sự không dễ dàng, đối với một người phụ nữ, đi nhầm chuyến đò chính là muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Bà xã, có điện thoại...
Điện thoại Tô Mi vang lên, giọng nói cưng chiều của Trương Phàm làm An Phi và Lý Mộc Tử nghe thấy đều nổi da gà, bất lực cười, đôi vợ chồng son này không khiêm tốn một chút được sao?
Phi Phi nói đúng, cũng ba ngày rồi, nên đưa đến bệnh viện xem, trì hoãn nữa đến lúc hối hận cũng đã trễ rồi.
Lý Mộc Tử có cái nhìn giống An Phi, cũng đề nghị Tô Mi gọi lại.
Bà xã, có điện thoại...
Tô Mi vẫn chưa gọi lại, Dương Quý Hoa đã gọi lại, Tô Mi nhanh chóng nhận.
Trong điện thoại, tiếng khóc kinh hoàng của phụ nữ truyền đến, ba người nghe thấy mà kinh sợ,
Mi Mi, Nhất Hàm bị co giật rồi.... Chị nên làm gì bây giờ? Hức... Con trai của chị...
Bàn về EQ, hai người cảm thấy không cùng cấp bậc với An Phi, nếu các cô là An Phi, đối với một Âu Dương không đáng tin cậy như vậy đã đi yêu người khác cho đỡ tốn thời gian rồi, làm gì có chuyện kiên trì hai năm trời. Đối với con gái, hai năm thanh xuân đáng giá như thế nào, sao có thể lãng phí thời gian mà chờ đợi. Cũng may mặc dù EQ con bé kia kém, nhưng vận may không tệ, gặp được Vương Dịch Tường cũng cứng đầu chờ đợi như vậy, một lòng một dạ chờ đợi cô.
Chị còn nói anh ấy, so với anh Trần nhà chị thì anh ấy cũng được coi là thân thể trong sạch rồi.
An Phi trách Lý Mộc Tử, Lý Mộc Tử chỉ cười không nói. Trước đây đúng là chuyện phong lưu của Trần Long Vũ không ít, cũng may bây giờ cũng biết hối cải thay đổi, một lòng một dạ với cô ấy. Không nhanh chóng xác định quan hệ như An Phi và Vương Dịch Tường, bây giờ cô ấy còn chưa chính thức xác định với Trần Long Vũ, trong mắt người khác, bọn họ liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng, nhưng chỉ có đương sự mới biết, trong lòng cô vẫn bất an với anh ấy như trước, không chịu để anh ấy đến gần. Cô sợ anh ấy có được rồi sẽ không biết quý trọng, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn, thậm chí sợ kết hôn xong anh ấy lại trở chứng cũ, giở thói trăng hoa. Với những lo lắng ấy, tình cảm với anh cũng trở thành sự bối rối, bỏ thì thương, vương thì tội, thành nỗi khổ riêng trong lòng cô ấy.
Bảo vệ nhanh đó, xem ra tình cảm cũng không tệ, khi nào đính hôn? Còn chị Mộc Tử nữa, chị cũng nên có một gia đình đi, em vốn còn định kết thông gia nữa, thấy hai người lề mà lề mề như vậy, đừng đợi đến khi con em đi nhà trẻ rồi mà hai người vẫn còn độc thân.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tô Mi, hai người vô cùng hâm mộ.
An Phi giành điện thoại Tô Mi, vội vàng nói:
Để thằng bé nằm ngay ngắn, đầu nghiêng sang một bên, chú ý đừng để cậu bé cắn lưỡi, lấy khăn lông ướt để trên đầu hạ nhiệt, có thể tự đưa đến bệnh viện nhanh nhất, trên đường nhớ để ý hô hấp của đứa bé, tuyệt đối đừng để bị khó thở, không được thì nhanh gọi 120, để bọn họ đến đón.
Dương Quý Hoa trong điện thoại liên tục đồng ý, chị ấy nghe thấy giọng nói của An Phi, biết cô là bác sĩ, còn là con gái của An Quốc Cường, đã từng cứu Nhất Hàm, lời cô nói chắc chắn đúng, chị ta bình tĩnh lại, làm theo lời An Phi nói.
Cúp điện thoại, An Phi đứng dậy nói với Tô Mi:
Tớ sẽ đến phòng cấp cứu ngay lập tức để chờ bọn họ.
Ớ, còn đồ của cậu.
Tô Mi chưa kịp tỉnh hồn lại, thấy An Phi đi xa rồi mới chợt nhớ cô không cầm đồ theo, đứng sau hô lên.
Mang về nhà cậu trước đi.
An Phi bỏ lại một câu, không mang theo thứ gì, phóng khoáng rời đi.
Cậu để một người phụ nữ có thai xách nhiều đồ thế này à!
Tô Mi nhìn túi lớn túi nhỏ tức giận, biết vậy thì đã khuyên cô mua ít thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.