• 466

Chương 150: VIRUS?


Nên cô lựa chọn giấu giểm, chỉ nói có thể Nhất Hàm bị viêm não, cần nằm viện theo dõi một thời gian, bây giờ đã nhập viện rồi, vấn đề không 8lớn lắm. Lý Mộc Tử thấy An Phi ấp úng kỳ lạ, cô cầm đồ rồi chào tạm biệt đi về cùng An Phi. Trên đường, An Phi nói kỹ ngọn nguồn cho Lý Mộc3 Tử.


Theo như tình huống em nói, chị cảm thấy chắc là đã bị lây bệnh, viêm phổi loại SARS là một loại bệnh do virus rota biến dị g9ây ra, nếu đứa trẻ xuất hiện tình trạng bệnh như bệnh tay chân miệng, bản thân tay chân miệng cũng là một loại virus có tính lây lan rồi, x6uất hiện tình huống thế này phải có liên quan đến virus biến dị.
Lý Mộc Tử phân tích.

An Phi gật đầu:
Chị Mộc Tử, ý kiến của chị 5và Chủ nhiệm Vương giống nhau, chúng ta không có căn cứ bệnh lý học, chỉ có thể đoán mà thôi, theo như Chủ nhiệm Vương nói, ngày mai chuyên gia phòng y tế sẽ điều tra, hy vọng có thể nhanh chóng có kết quả.


Nghe anh nói nhiều như vậy, chủ yếu là chuyện của trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm, vậy bệnh viện chúng ta mở họp cái gì?


Cái đầu của em suy nghĩ đơn giản thật, y tế cộng đồng không chỉ là chuyện của trung tâm kiểm soát và khống chế, mà là của cả hệ thống y tế. Trung tâm kiểm soát và khống chế phụ trách theo dõi các bản báo cáo, trạm phòng dịch phụ trách phòng ngừa, bệnh viện chịu trách nhiệm chẩn đoán chính và điều trị, tất cả kết nối với nhau, thiếu bên nào cũng không được.
Vương Dịch Tường là cấp lãnh đạo trong bệnh viện, lại là đối tượng được Viện trưởng coi trọng mà bồi dưỡng, An Phi không thể so sánh được với anh về tầm mắt chính sách.

Bệnh viện chịu trách nhiệm điều trị và chẩn đoán chính xác, đó là công việc của khoa Truyền nhiễm hay khoa Nhi?
An Phi lười hỏi kỹ hơn, nhưng về cơ bản cô vẫn muốn biết một chút.

Chuyện bệnh tay chân miệng, bộ Y tế quốc gia chính thức xếp bệnh tay chân miệng vào phạm trù bệnh truyền nhiễm, yêu cầu phải chẩn đoán chính xác, báo cáo nội bộ trong 24 giờ, trước mắt đang trong thời kỳ tỉ lệ phát bệnh cao, phải thực hiện chế độ báo cáo hằng ngày, yêu cầu trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm phải báo cáo chính xác chẩn đoán của từng ca bệnh hằng ngày.
Tâm trạng của Vương Dịch Tường không tốt tí nào.

Tin tức của bộ Y tế nhanh vậy, em vừa mới biết chuyện bệnh tay chân miệng mà người ta đã thông báo rồi.
An Phi ngạc nhiên nói.

Em suốt ngày chỉ quan tâm phạm vi nhỏ hẹp của mình, em nghĩ mấy trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm đều bất tài cả à?
Vương Dịch Tường chế giễu An Phi nói:
Không chỉ riêng tỉnh của chúng ta, lần này rất nhiều nơi đã báo cáo tình hình bệnh dịch, một vài tỉnh xung quanh cũng xuất hiện ca bệnh tương tự. Lúc dịch SARS bùng nổ, bộ Y tế hành động không kịp thời suýt nữa đã gây ra chuyện lớn, từ sau lần đó, họ đã đặt ra quy định cho y tế cộng đồng, một khi xuất hiện bất thường sẽ khởi động dự án khẩn cấp. Vì vậy nên bây giờ mới phản ứng nhanh như vậy.


Những cách có thể sử dụng bọn chị cũng đã dùng hết rồi, chị biết quan hệ của em và cậu bé, em yên tâm, chị nhất định sẽ đặc biệt chăm sóc ca này. Lúc chị trao đổi bệnh tình với người nhà, chị cũng nói cho bọn họ biết em đã gọi điện nhờ vả rồi, bọn chị sẽ cố gắng một trăm phần trăm.
Vương Thái Bình khách sáo nói trong điện thoại.
Cúp điện thoại, trong lòng An Phi vẫn bất an như trước. Cô gọi điện thoại cho Vương Dịch Tường, anh không nhận, chỉ gửi tin nhắn lại nói là anh đang họp. Tan làm, Vương Dịch Tường tới đón cô, nhìn anh vô cùng mệt mỏi.

Lại mở họp gì nữa vậy, không phải bệnh viện thường mở cuộc họp hàng tuần vào buổi chiều à?
An Phi tò mò hỏi anh.
Ngày hôm sau, trong giờ làm việc, Trương Phàm đến phòng giám sát tìm An Phi, xin cô gọi cho phòng giám sát khoa Nhi hỏi về bệnh tình của Nhất Hàm. Bây giờ cậu bé đã vào phòng giám sát, nhà bọn họ rối tung lên, không ai có cách gì.

Ơ, vào phòng giám sát nhanh vậy?
An Phi kinh ngạc, xem ra bệnh tình của Nhất Hàm đang tiến triển theo chiều hướng xấu. Cô vội vàng gọi cho Vương Thái Bình, quả nhiên sau khi Nhất Hàm nhập viện, cậu bé đã xuất hiện tình trạng suy hô hấp, cũng có biểu hiện viêm não, sốt cao không hạ, đã chuyển vào phòng giám sát khoa Nhi, dùng máy hô hấp.

Chủ nhiệm Vương, chị có cách điều trị nào tốt hơn không, chị biết...
An Phi biết mình nói những lời này là vô ích, làm bác sĩ không thể nào giấu cách điều trị tốt nhất không dùng cho bệnh nhân, nhưng đã nhận ủy thác của người ta thì không thể không nói, biết rõ không thể mà vẫn phải làm.

Theo lý thuyết, chẩn đoán chính xác và điều trị đều thuộc về bệnh viện truyền nhiễm, nhưng mà bệnh tay chân miệng lần đầu được thêm vào phạm trù bệnh truyền nhiễm hạng ba, về phương diện chẩn đoán và trị liệu, bệnh viện truyền nhiễm đều không có kinh nghiệm, trước mắt xem ra vẫn cần phải có thời gian.



Nếu bộ Y tế đã ban hành thông báo thì có phương án đặc hiệu gì cho việc điều trị không?
So với việc quản lý này nọ, An Phi quan tâm việc điều trị hơn, bây giờ Nhất Hàm vẫn đang ở khoa Nhi, nếu có phương án điều trị đặc hiệu, bệnh của cậu bé sẽ có hy vọng nhanh khỏi hơn.

Vương Dịch Tường im lặng, bộ Y tế xếp bệnh tay chân miệng vào phạm trù bệnh truyền nhiễm là để phòng ngừa có nhiều đứa trẻ bị lây nhiễm hơn, để công chúng biết trước mắt có một loại virus biến dị, tránh gây khủng hoảng do truyền miệng. Nhưng về phương diện điều trị bệnh tay chân miệng, không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể điều trị đúng bệnh, từ từ tích lũy kinh nghiệm.

Anh biết từ khi bộ Y tế ban hành công văn, trận chiến không khói súng đã bắt đầu. Toàn bộ hệ thống y tế đều sẽ được huy động, giống thời kỳ dịch bệnh SARS, mỗi người một nhiệm vụ, xây tuyến phòng thủ y tế cộng đồng vững chắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.