• 945

Chương 156: THĂM BỆNH


An Phi khoác áo blouse trắng, khi vào cửa cô đeo thêm một vỏ bọc giầy, cả người mặc đồ cách ly, trong nhà cô không có trẻ con, không sợ lây lan, nh8ưng vẫn tuân thủ quy định của phòng giám sát. Vào cửa là hành lang, đi qua dãy hành lang dài bốn mét vào phòng bệnh, bên trong đặt 10 cái giường n3hỏ, nhìn có vẻ hơi chật chội. Phía bên phải mỗi giường đều có máy hô hấp, bên trái không có gì.


Tiểu An, sao em lại đến đây, đến thăm chị9 à?
Một y tá đeo khẩu trang không thấy rõ mặt đi đến nói, An Phi nghe thấy giọng nói của Vu Tuyết Tình.


Chị Tuyết Tình?
Cô hỏi thử. Y t6á đối diện gật đầu, cô ấy đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt linh động tràn đầy ý cười.
Nhưng Chủ nhiệm Thôi đối xử với bệnh nhân vô cùng tốt, bác sĩ khoa Nhi cần phải có lòng kiên nhẫn và sự cẩn thận, không thể thiếu thứ nào được. Nếu đã có người ủy thác, An Phi không thể quan tâm đến thái độ của Chủ nhiệm Thôi được, cô bèn hỏi:
Chủ nhiệm, rốt cuộc bệnh tình của Nhất Hàm thế nào rồi?


Không tốt lắm, không có thuốc đặc trị, bây giờ việc chúng ta có thể làm là duy trì mạng sống của mấy đứa bé, đợi nó tự khỏi thôi.
Thôi Phượng Dương thương tiếc nhìn về phía mấy đứa bé, không hợp với hình tượng của chị tí nào, thấy vậy, An Phi ngẩn người, trái tim cũng nhói đau.

Vậy cậu bé có nguy hiểm đến tính mạng không?


Chị Tuyết Tình, em đến thăm chị đó. Ngoài ra, em cò5n nhận ủy thác của người khác đến thăm Nhất Hàm, là bé trai em từng nói với chị đấy.
Mới có mấy ngày không gặp mặt mà An Phi đã cảm thấy như lâu lắm rồi không gặp Vu Tuyết Tình, nước mắt xúc động chảy quanh hốc mắt, nắm thật chặt tay cô ấy, một hồi lâu không nói nên lời.
Vu Tuyết Tình nắn bóp tay cô, ánh mắt hiện lên sự an ủi, đưa tay chỉ vào cái giường thứ ba, An Phi đi tới, đúng là Nhất Hàm, cậu bé nhắm chặt hai mắt, trong miệng cắm ống nội khí quản và ống thông dạ dày, cả khuôn mặt đều sưng tấy lên, nhìn khác hẳn dáng vẻ đáng yêu lúc trước, đừng nói là mẹ ruột nhìn thấy mới đau lòng, ngay cả người ngoài như An Phi nhìn thấy cũng sắp bật khóc.
Một người mặc đồ cách ly đang đứng trước giường Nhất Hàm, xem thân hình là Chủ nhiệm Thôi, bây giờ đã tan làm, An Phi không ngờ sẽ gặp phải Chủ nhiệm, nếu đã gặp thì cũng không trốn tránh, không cần phải lý do gì cả, vả lại tình hình của Nhất Hàm không ai hiểu rõ hơn Chủ nhiệm Thôi.

Em ở phòng giám sát cấp cứu và ICU đúng là uổng phí, bệnh nhân đã vào phòng giám sát thì có ai mà không nguy hiểm đến tính mạng không, tình hình của Nhất Hàm giống như đang làm xiếc đi trên dây vậy.
Chủ nhiệm Thôi nhìn An Phi bằng ánh mắt thất vọng, An Phi hơi chột dạ, vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm cằn nhằn, em chỉ hỏi thay người nhà thôi mà được không, hầy, tốt nhất không nên nói lại câu trả lời của Chủ nhiệm với chị Hoa, nói rồi chắc tối nay chị ấy mất ngủ cả đêm mất.
Tạm biệt Vu Tuyết Tình rồi đi về, cô cởi đồ bảo vệ, bọc giày, mũ, khẩu trang, bỏ vào thùng rác màu vàng to chuyên bỏ đồ ô nhiễm bên cạnh cửa phòng giám sát, An Phi buồn bã ra cửa.
Xuống lầu, trời vẫn chưa tối hẳn, ở phía tây xa xăm vẫn còn một chút tia sáng, vẫn chiếu sáng chân trời như trước. Vương Dịch Tường đậu xe ở bãi đất trống trước cửa khoa Cấp cứu, An Phi biết anh đang đợi mình, đi qua nhìn vào cửa sổ, thấy anh nhắm mắt, nghiêng ghế ra nằm chợp mắt một chút, xem ra ban ngày đã phẫu thuật không ít nên mới mệt mỏi vậy.

Em không biết, nhưng em đã quyết chí sẽ gả cho một người chồng biết nấu cơm.


Trùng hợp quá, anh đúng chuẩn nè.
Vương Dịch Tường xích lại, đưa tay ôm eo cô, An Phi lùi về sau, anh cũng lùi về sau theo, An Phi lùi đến vách tường giữa thang máy, không lùi được nữa, anh nhích lại gần, nhốt cô trong tường, vừa cúi đầu định hôn,
ting
, thang máy đã lên đến nơi, cửa từ từ mở ra.
Mặt An Phi đỏ bừng, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, nếu hàng xóm mà thấy được tư thế mờ ám của bọn họ, cô còn dám đi tới đi lui trong tòa nhà không. Cô dùng sức thoát ra, Vương Dịch Tương vốn không có ý định buông tay.
Buông tay!
Cô khẽ quát.
Mấy ngày nay, An Phi giận dỗi với anh, cô tự biết mình đuối lý, nhưng cũng không có mặt mũi nào đi tìm anh, hôm nay thấy anh đặc biệt đợi cô tan làm, mệt mỏi như vậy cũng không chịu đi về, trái tim cô mềm nhũn ra, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Cô đưa tay gõ cửa sổ xe, đánh thức anh, Vương Dịch Tường quay đầu nhìn thấy An Phi, vươn vai một cái rồi mở cửa xuống xe, đưa cho cô một hộp chocolate, An Phi nhận lấy theo bản năng, là nhãn hiệu bình thường cô thích nhất.
Đã tham ăn thì không còn liêm sỉ gì nữa, nước miếng sắp chảy xuống rồi, vốn muốn bày ra bộ mặt lạnh với anh, bây giờ cô lại không muốn vậy nữa, An Phi thở dài, người này học Nội tim hay là học tâm lý vậy.
Không ngờ cô còn chưa mở miệng, Chủ nhiệm Thôi đã hỏi trước:
Đến thăm cậu bé này à?

An Phi vội trả lời:
Vâng thưa Chủ nhiệm, mẹ của thằng bé là chị họ của bạn em, biết thằng bé bệnh nặng, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, chị ấy nhờ em vào thăm thằng bé một chút.


Phòng bệnh tạm thời là phòng bệnh truyền nhiễm, cho dù là nhân viên bệnh viện cũng không được tùy tiện ra vào, phải cố gắng hết mức để không khuếch tán vi khuẩn gây bệnh.
Giọng nói của Chủ nhiệm Thôi rất lạnh lẽo, nghe xong An Phi sững người, rồi lập tức thư thái trở lại, biệt danh của Chủ nhiệm Thôi là
phán quan Thôi
, lúc nào cũng lạnh lùng, chị ấy mà niềm nở thì mới lạ.
Vương Dịch Tường khẽ cười, mở cửa xe cho An Phi, ga lăng làm tư thế mời lên xe. An Phi kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ một tiếng rồi lên xe.

Sao anh không về nhà, cứ đi theo em, còn đưa em về tận nhà nữa.
Thấy Vương Dịch Tường dừng xe trước cửa nhà, còn đi theo lên lầu, đứng trong thang máy, An Phi không nhịn được lên tiếng.

Dì mời anh đến ăn cơm, không thể không đến, đương nhiên, nếu em nấu cơm thì có mời anh cũng không đến.
Vương Dịch Tường đứng sau An Phi, mỉm cười, thấy vẻ mặt An Phi khó coi, anh mới nói tiếp:
Đùa thôi, em mà nấu cơm, không mời anh cũng đến, đuổi cũng không đi luôn, nhưng mà Phi Phi này, em biết nấu ăn à?

Người đối diện làm như không nghe thấy, vẫn hôn như cũ, An Phi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. Cũng may, sau khi cửa đóng lại, không ai đi vào.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, cười ranh ma như không có chuyện gì:
Sau này em giận anh nữa, anh sẽ kéo dài thêm thời gian.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.