Chương 158: LẠI GẶP CA ĐAU BỤNG DỮ DỘI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1087 chữ
- 2022-02-04 05:40:27
Trung y cũng theo kịp thời đại rồi, chức năng lớn nhất của máy sắc thuốc là tránh việc tự sắc thuốc không đúng dẫn đến việc giảm hiệu quả8 thuốc. Tiện cho bệnh nhân dùng mà cũng tiện cho bác sĩ. Vả lại, Chủ nhiệm Thôi của các con muốn mở rộng phòng bệnh, nếu sắc thủ công thì3 khó đồng chất lắm.
An Phi vội chạy đến cạnh ba, hưng phấn hỏi:
Chủ nhiệm của bọn con thật sự muốn dùng thuốc của ba à? Nếu thí9 nghiệm của hai người thành công thì con cũng có công lao đúng không?
An Phi vẫn chưa đến giường 8 đã nghe thấy tiếng rên rỉ, trái tim cô chùng xuống. Trong phòng, Lý Phượng Lệ nằm trên giường, đầu đổ đầy mồ hôi, nhắm chặt mắt, chồng cô ấy lo lắng đứng bên cạnh, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau.
Sao thế, còn đau lắm à?
An Phi thân thiết hỏi.
Giường 8, Lý Phượng Lệ, 32 tuổi, giáo viên mầm non, đau bụng ba tiếng mới đến bệnh viện, trước khi đau bụng, cô ấy ngồi dưới đất kể chuyện cho mấy đứa bé ở trường mầm non, sau đó đột nhiên đứng lên thì bị đau bụng, sau khi dùng thuốc ở phòng y tế không đỡ nên đến cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố, siêu âm bụng, xét nghiệm máu, xét nghiệm Amylase đều không thấy kết quả dương tính, dùng một loại thuốc giảm đau rồi giữ lại theo dõi, trước mắt đã ở phòng theo dõi bốn tiếng rồi, cơn đau vẫn chưa giảm bớt, người nhà đến tìm nhiều lần, từ sau khi An Phi nhận ca, Triệu Lam đến tìm không dưới ba lần.
Không phải là cô không muốn nhập viện, kết quả kiểm tra không dương tính, cô đã gọi khoa Tiêu hóa và khoa Dạ dày trực tràng qua xem, nhưng bọn họ đều nói không phải vấn đề của khoa mình, đề nghị sinh hóa toàn bộ nhưng vẫn chưa có kết quả, trong thời gian ngắn, bệnh nhân vẫn chưa được ai nhận.
Được rồi, để em đi xem lại cô ấy.
An Phi thở dài, cầm ống nghe đứng dậy, xoay người nói với thực tập sinh Miêu Nghiên:
Tiểu Miêu, em đi giục kết quả giúp chị.
Miêu Nghiên vốn là thực tập sinh của Chủ nhiệm Lâm, bắt đầu trực đêm theo giai đoạn thực tập thứ hai, đêm nay vừa đúng lúc đi theo An Phi.
Được rồi, mau đi đưa thuốc đi, thuốc này có tác dụng hay không vẫn chưa biết đâu, chỉ biết vội tranh công thôi, chứ đợi mấy đứa bé khỏe lại thì vô dụng rồi.
An Quốc Cường nhìn con gái cưng thúc giục, ông cũng rất muốn biết thành quả cả đêm của mình có tác dụng thế nào.
An Phi gật đầu, vội vàng mang thuốc đi, đưa vào phòng giám sát phòng bệnh tạm thời. Trước đó, cô và Dương Quý Hoa đã liên lạc với nhau, nói với chị ấy về phương án điều trị kết hợp Trung Tây y để điều trị cho Nhất Hàm. Dương Quý Hoa đã cùng đường rồi, nghe nói An Quốc Cường chịu ra tay, chị ấy vô cùng vui mừng, liên tục nói đồng ý muốn thử.
An Quốc Cường ngồi trên sô pha gỗ lim, vắt chân lắc lư, cầ6m ấm Tử Sa trong tay, thảnh thơi nói:
Tối hôm qua ba thức cả đêm để sắc thuốc, chắc chắn là có tác dụng, còn hiệu quả bao lâu thì khó nó5i. Còn công lao của con à, con giúp ba pha trà hay rót nước vậy?
An Phi run lẩy bẩy cầm túi thuốc nhìn ba mình nói:
Không có con thì sao ba vào phòng bệnh gặp Chủ nhiệm Thôi được? Công lao của con to lắm đó.
Chủ nhiệm Thôi không ở đây, không ai kiểm tra, ban ngày anh ở phòng khám bệnh, buổi tối còn thức đêm viết luận văn, phải có mức độ thôi, đừng để mệt quá.
An Phi sẵng giọng, cô biết Vương Dịch Tường trực ca đêm phần nhiều là vì cô.
Biết rồi, nếu thật sự đau lòng vì anh thì ít gây chuyện thôi nhé!'' Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khóe miệng anh mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, An Phi nhìn thấy vậy, trái tim lỡ nhịp, ngọt ngào cười lại:
Yên tâm, mấy ca đêm trước của em không tệ đâu.
Tối hôm qua, An Quốc Cường về nhà thức cả đêm không ngủ, sáng sớm lại phải đến hiệu thuốc Trung y, nhân lúc trước khi An Phi đi làm, ông lấy ra túi thuốc Trung y đã sắc, bảo cô đưa cho Chủ nhiệm Thôi.
Hôm nay An Phi làm ca đêm, Vương Dịch Tường lái xe đưa cô đến cửa khoa Cấp cứu, giơ tay xem đồng hồ:
Sớm mười phút, không muộn. Tối nay anh trực ca, viết luận văn ở văn phòng, có chuyện gì thì cứ đến tìm anh.
Vội vàng giao ca xong, An Phi mang túi thuốc đến lầu ba phòng giám sát phòng bệnh tạm thời, lúc cô đến, Chủ nhiệm Thôi vẫn đang thăm phòng, phòng giám sát tổng cộng có hai mươi đứa bé, đi một vòng cũng phải một tiếng. An Phi đưa thuốc cho Vu Tuyết Tình, bảo cô ấy một lần dùng 30ml, một ngày đun nóng hai lần rồi dùng. Vu Tuyết Tình nháy mắt với An Phi, ý bảo đợi Chủ nhiệm thăm phòng xong rồi về. An Phi thờ ơ nhún vai, bỏ túi thuốc lại rồi đi. Cô không hiểu sự đời như Lý Mộc Tử, không có nhu cầu thăng chức như Điền Quân và Từ Tự Khiêm, tự nhận không được Chủ nhiệm Thôi ưu ái nên cũng không cần thiết phải làm chuyện tăng thiện cảm.
Khoa Cấp cứu ban đêm, người đến người đi náo nhiệt như thường, 9 giờ tối, An Phi thay Lữ Tiêu Tiêu trực phòng theo dõi, khi cô đang nhìn một vài bệnh nhân nằm trong phòng theo dõi, cửa mở ra, Triệu Lam vội vàng đi vào:
Tiểu An, em mau đến xem giường 8 đi, cô ấy bị đau không chịu nổi, cần nhập viện thì phải nhận viện, cứ ở chỗ chúng ta cũng không ổn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.