• 466

Chương 16: NGHĨ LẠI


Mấy hôm trước, cô có đăng một bài viết về
Người đẹp ngủ trong rừng
lên mạng, than thở rằng xã hội bây giờ ở đâu cũng có áp lực, trong xã hội bận 8rộn này ai cũng có áp lực của riêng mình, học sinh, thành phần tri thức, nhân viên công vụ cũng không trốn nổi. Người khỏe mạnh cũng mắc chứng rối3 loạn lo âu và trầm cảm, học cách sống, học cách thư giãn nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng thực chất là quá khó khăn.

Lòng Tôi Bay Lượn nhấn 9thích bài văn của cô, đồng thời cũng nhắc cô nhắn tin với anh ta nhiều hơn, anh ta nguyện ý làm
hạt dẻ cười
cho cô.

An Phi đọc tin nhắn 6này chỉ biết gượng cười, trừ áp lực công việc, áp lực từ chuyện tình cảm không thể giãi bày còn lớn hơn, cô làm sao có thể thả lỏng được đây? Trừ 5khi ba mẹ đồng ý chuyện hôn nhân của bọn họ, nhưng cái này thì chắc chắn không thể.
Vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau
() đúng là đang miêu tả về cô, phiền muộn này không chỗ giãi bày không nơi kể ra.
Bảy giờ năm mươi chín phút, cuối cùng An Phi cũng đến khoa Cấp cứu, lén lút đi đến cạnh cửa đợi giao ca. Một phút sau, căn phòng vẫn yên tĩnh, An Phi nhìn về phía Chủ nhiệm Thôi hay đứng, quả nhiên không thấy chị đâu. Y tá trưởng ho nhẹ một tiếng nói Viện trưởng đã gọi Chủ nhiệm đi họp rồi, sau đó mọi người bắt đầu giao ca.
Sau khi giao ca xong, An Phi lặng lẽ hỏi Lý Mộc Tử, có phải vì chuyện hôm qua mà Chủ nhiệm bị gọi đi họp không, Lý Mộc Tử gật đầu không nói, có thể nói chuyện hôm qua đã làm tâm trạng của cô ấy không thể tốt được.

Chị Mộc Tử, chuyện này chị không có lỗi, chị đừng để bụng nữa.
Lữ Tiêu Tiêu khuyên,
Chị biết rồi, không có gì đâu, cảm ơn em.
Lý Mộc Tử ôm vai Lữ Tiêu Tiêu, gượng cười.
An Phi không nói gì, cô cũng không biết nên khuyên thế nào, cô cảm thấy có một số chuyện chỉ có bản thân mình mới vượt qua được, người khác không thể giúp ích gì được.
Đây là ca ngày cuối cùng trong tuần này của An Phi, từ tuần sau cô sẽ bắt đầu trực ca đêm, đối với một người thích ngủ nướng như cô mà nói, ca đêm chính là ác mộng đời thực, nhưng đáng tiếc, là một bác sĩ vĩnh viễn không thể trốn được những đêm trực ca, nghĩ đến thôi An Phi cũng nhức đầu.
Ba người có tâm sự riêng mình, Chủ nhiệm Thôi đã về, An Phi lén lút nhìn vẻ mặt của Chủ nhiệm, không nhìn ra chị buồn hay vui.
Chỉ có cao nhân mới có thể tu luyện đến cảnh giới không để lộ cảm xúc trên mặt, còn mình nghĩ gì thì cái đó hiện lên luôn, làm sao cũng không thể cao siêu như vậy được.
An Phi thầm nghĩ.
(): Hai câu thơ trong Nhất Tiễn Mai, bài thơ thể hiện nỗi nhớ của người vợ với người chồng đang đi công cán ở nơi xa, hiếm khi được sống gần nhau.

Á!
An Phi giật mình tỉnh dậy, lại là một cơn ác mộng, cô bất lực lắc đầu, cố gắng mở to mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã gần bảy giờ rồi, nếu không dậy ngay thì chắc chắn hôm nay sẽ lại đến muộn mất.
Bây giờ, cứ mỗi lần đến muộn, An Phi lại bị ám ảnh khuôn mặt lạnh như băng của Chủ nhiệm Thôi, chị ấy đúng là cao tay hơn hẳn chủ nhiệm lớp cô trong khoản gây ám ảnh tâm lý. Nhìn đôi mắt thâm quầng trong gương, một người yêu cái đẹp như An Phi đành trang điểm sơ qua rồi lấy hộp sữa trên bàn, vội vàng đi làm.
Chủ nhiệm Thôi nói thẳng lại nội dung cuộc họp cho mọi người nghe, cậu bé hôm qua đã được chẩn đoán lại chính xác, không phải bệnh lao phổi, mà là viêm phổi, bệnh viêm phổi thùy hiếm gặp. Sau khi tích cực trị liệu, tình hình của cậu bé đã khả quan hơn.

Chị nói lãnh đạo bệnh viện rất tuyên dương cách xử lý tích cực và hiệu quả của khoa Cấp cứu, cũng yêu cầu sau này phải cẩn thận với các bệnh nhân được chuyển viện, lấy sự an toàn của bệnh nhân làm tiền đề.


Chủ nhiệm, vậy sau này nếu chúng ta gặp phải bệnh nhân lao thì phải xử lý thế nào?
Thấy Lý Mộc Tử im lặng không nói, An Phi đành mở miệng hỏi.


Chụp CT ngực, mời khoa hô hấp đến hội chẩn, giảm thiểu khả năng chẩn đoán sai, ca bệnh của cậu bé mặc dù là trường hợp cá biệt nhưng cũng chính là một bài học cảnh tỉnh chúng ta, không phải bệnh viện nào cũng có khả năng cứu chữa bệnh nhân mang bệnh trầm trọng.
Chủ nhiệm Thôi cũng biết đây chính là một câu hỏi khó, không có đáp án chuẩn nào, chỉ có thể gặp trường hợp nào biết trường hợp đó, nhưng An Phi đã hỏi thì một người là Chủ nhiệm như chị không thể không trả lời được.

An Phi im lặng, đúng vậy, trình độ giữa các bệnh viện khác nhau, năng lực của bác sĩ cũng sẽ khác nhau, đối với Viện phòng chống lao chuyên trị lao thì căn bệnh viêm phổi nặng của cậu bé đã vượt khỏi tầm của bọn họ, nếu ngày hôm qua ba mẹ cậu bé không kiên quyết chuyển viện thì chắc bây giờ cậu bé không còn sống nữa. Chính là tình yêu và sự kiên trì của ba mẹ đã cứu cậu bé này.

Chủ nhiệm Thôi không nói gì, chỉ vỗ vai Lý Mộc Tử, an ủi cô ấy, dành cho cô ấy sự ủng hộ lặng thầm. Lý Mộc Tử cười với Chủ nhiệm Thôi, đôi mắt rơm rớm lệ, không cần nói gì nữa, cũng may cậu bé đã tiến triển tốt hơn, kết quả không quá tệ.

An Phi cảm thấy khó chịu trong lòng, cô đi ra khỏi phòng cấp cứu để hít thở không khí, cô cứ đi dọc theo hành lang bệnh viện, đi mãi đi mãi, đột nhiên cô phát hiện phía trước có một người khá kỳ lạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.