• 945

Chương 160: BIỆN PHÁP NGU NGỐC KHÔNG NGỜ



Anh cứ đi giúp đi, em dọn dẹp xong lát nữa sẽ đi ngủ.
An Phi nghe anh nói phải đi ngay, hiếm khi biết điều như vậy.

Tự chăm sóc mình nhé!
Anh nhìn xung quanh không thấy ai, nhanh chóng hôn lên trán cô, rồi vội vàng lên phòng bệnh3.

Mọi thứ đêm nay giống như trong mơ vậy, An Phi đưa tay sờ trán nơi anh vừa hôn, cười ngốc nghếch, kiểm tra một9 vòng phòng bệnh rồi về lại phòng trực nghỉ ngơi.

Một đêm bị đánh thức nhiều lần, không phải bệnh nhân bị sốt th6ì là bị đau bụng, cũng may không có bệnh nhân đặc biệt nào, lúc ngoài trời hửng sáng, cô mới có thể ngủ thẳng một giấc, 5nhưng chỉ một lát sau, chuông báo thức vang lên, đã đến giờ giao ca ngày.
An Phi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến khi vợ ông chủ bưng hoành thánh lên vẫn chưa nghĩ ra, cô nhụt chí nói:
Không phải là xuất huyết rồi truyền máu luôn đó chứ.


Chính nó, Phi Phi, em tiến bộ không ít đó, cả cái này cũng nghĩ ra được.
Vương Dịch Tường vỗ tay khen ngợi, An Phi cứng họng không nói nên lời, vậy cũng được à?

Vừa xuất huyết vừa truyền máu, biện pháp ngu ngốc vậy mà cũng có người dùng à? Nếu không bị điên thì chắc cũng ngốc rồi.
An Phi buồn bực bĩu môi nói thầm.

Anh vừa nói là chuyển viện đến mà, những cách phổ thông đó chắc bệnh viện khác đã thử rồi nhưng không có hiệu quả, đoán lại đi!
Đương nhiên, Chủ nhiệm Vương không hài lòng với câu trả lời này, lại giục cô tiếp.

Phẫu thuật can thiệp?
Điều trị can thiệp xuất huyết mạch máu là hạng mục ưu thế nhất của bệnh viện nhân dân thành phố L, trước mắt những bệnh viện khác chưa phát triển hạng mục này, An Phi nghe anh nói các biện pháp thông thường không được nên suy nghĩ đến hướng đặc thù.

Tiến bộ hơn lúc nãy rồi, nhưng vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác, đoán tiếp đi.
Vương Dịch Tường vẫn úp mở.
Anh tự xem nhẹ mình? Vương Dịch Tường không khỏi cảm thấy buồn cười, người tự cao tự đại như anh sao mà xem nhẹ mình được? Cùng lắm là chỉ khen ngợi người khác vài câu thôi, cô bé kia lại không muốn nghe anh khen ngợi người khác tí nào, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Buổi sáng em không đi thăm Nhất Hàm à?
Anh dứt khoát đổi đề tài.

Mới dùng thuốc một ngày thôi, chưa thấy hiệu quả gì, chắc đến ngày kia em mới thấy rõ ràng được.
Không phải là An Phi ngại đi lên, cô không chịu nổi dáng vẻ tội nghiệp của Nhất Hàm, cô không đành lòng, cô hy vọng lần sau gặp lại cậu bé sẽ đỡ hơn.

Tình hình của bệnh nhân không phù hợp để làm phẫu thuật can thiệp, những hạng mục kiểm tra khác thì buổi tối lại không làm được, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn ông ấy chết, sau khi trao đổi với người nhà xong mới dùng biện pháp ngu ngốc này, dùng 2000ml chế phẩm máu, huyết tương, truyền máu, huyết tương đọng lạnh, tiểu cầu cả đêm, giống như là thay toàn bộ máu trong cơ thể ông ấy vậy.
Lúc trước Vương Dịch chưa từng thấy biện pháp xử lý nào điên khùng thế này, nghĩ lại tối hôm qua, giọng anh có hơi hưng phấn.

Các anh không sợ truyền máu nhiều thế sẽ bị tan máu à?


Sợ chứ, nếu bị tan máu thì coi như công lao đổ sông đổ biển, nên anh phải trông bọn họ cả đêm, ký tên lấy máu, nói chuyện với người nhà. Đến khi bệnh tình bệnh nhân ổn định anh mới về phòng trực.
Vương Dịch Tường gắp vài miếng hoành thánh vào chén An Phi, lấy bánh rán ông chủ mang ra gói giấy cẩn thận, thử độ nóng rồi mới đặt vào tay cô.

Bọn họ dùng lý thuyết khoa Ngoại để điều trị bệnh khoa Nội.
An Phi đang ăn cơm nhưng vẫn không quên kết luận.

Đúng, bệnh nhân khoa Nội Ngoại gì bọn họ cũng nhận nên mới có suy nghĩ mở mang như vậy, gặp chuyện cũng có nhiều biện pháp giải quyết hơn. Trực cấp cứu thì phải tổng hợp tư duy, không thể chỉ nhìn một mặt được, như vậy rất dễ bị bế tắc.
Là một bác sĩ khoa Nội, lúc nhìn thấy ICU dùng kỹ thuật của khoa Ngoại khó khăn lắm mới tìm được vị trí xuất huyết, sử dụng cách truyền máu thô bạo cuối cùng cũng cứu được mạng sống của bệnh nhân, anh cực kỳ chấn động, cảm xúc sâu sắc. Cho tới bây giờ nói lại chuyện đó vẫn rất say sưa.

Mỗi nghề có chuyên môn riêng, đừng tự xem nhẹ mình, nhiệm vụ của bọn họ là cứu bệnh nhân nặng, nhiệm vụ của anh là điều trị bệnh tim, đặc biệt là những ca khó người khác không trị được. Bọn họ có giỏi đến mấy cũng không phẫu thuật động mạch vành được.
An Phi không quen thấy anh tâng bốc người khác, bèn động viên anh,
Vương Dịch Tường gật đầu, không nói chuyện, hai người cắm đầu ăn cơm, anh thấy An Phi vẫn rầu rĩ không vui, bèn chọc cô:
Nếu Nhất Hàm hết bệnh, ba em là người có công lớn, không chỉ người của phòng bệnh mà thậm chí là cả thành phố đều phải đi mua thuốc của ông ấy, chắc chắn là sẽ kiếm được một món lớn, em cứ nghỉ việc về mở xưởng thuốc độc quyền của ông ấy được rồi, bài thuốc gia truyền chính tông.

Ánh mắt An Phi bừng sáng lên rồi dịu xuống:
Không được đâu, ba em vẫn chưa về hưu mà, thuốc thuộc về bệnh viện, không phải thuộc về cá nhân, nếu mở xưởng thuốc chắc ông ấy sẽ bị bệnh viện kiện mất.


Em tưởng thật à, nhưng nếu dựa theo quy định thường của bệnh viện Trung y, chỉ cần thuốc này bán được, ông cụ nhà em chắc chắn sẽ không thiếu tiền hoa hồng đâu, đời này em không cần phải lo ăn lo mặc rồi.

Giao ca xong, cô và Vương Dịch Tường đến quán ăn sáng, hai người chọn hoành thánh gà và bánh rán rau củ, lúc đợi đồ ăn lên, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Vương Dịch Tường, An Phi đau lòng hỏi:
Cả đêm không ngủ à? Không phải chỉ ký tên thôi ư, sao lâu vậy?


Bệnh nhân xuất huyết thế nào rồi?
Đợi hoành thánh đưa lên, An Phi hỏi Vương Dịch Tường tình hình tối qua, xuất huyết tiêu hóa là một trong những ca bệnh thường gặp ở khoa Cấp cứu, rất khó giải quyết, bệnh nhân này là một ca bệnh đặc biệt, An Phi tò mò cũng hợp lý thôi.

Từ bệnh viện khác chuyển đến, một ông cụ 60 tuổi, chưa rõ vị trí xuất huyết, lúc đến chỉ số huyết sắc tố của ông ấy chỉ còn 3g, thiếu máu nghiêm trọng.
Vương Dịch Tường nhẹ nhàng nói, nhưng An Phi có thể tưởng tượng được cảnh hỗn loạn khi ấy ở phòng ICU, bình thường người lớn có chỉ số huyết sắc tố là 12g, giờ chỉ còn lại 1/4, nếu nói là nghìn cân treo sợi tóc thì cũng không quá.

ICU điều trị thế nào?
Phương pháp xử lý của các khoa khác nhau, là phòng chăm sóc đặc biệt có trình độ đứng đầu bệnh viện, chắc phương pháp điều trị cũng không giống người bình thường.
Vương Dịch Tường thoải mái cười:
Em đoán xem?
An Phi không đoán được phương án điều trị, nhưng dựa vào nét mặt của anh, cô có thể đoán được tình trạng của bệnh nhân, xem ra bệnh nhân đã có chuyển biến tốt, nếu không sao anh thoải mái vậy được?

Nếu là xuất huyết thì chỉ có hai cách, thứ nhất là tìm ra vị trí xuất huyết, đè cầm máu hoặc buộc ga rô mạch máu, thứ hai là dùng thuốc cầm máu toàn thân, cải thiện cơ chế đông máu.
An Phi vô cùng tự tin nói.

Ha ha, không ngờ anh lại nghĩ xa xôi thế luôn, vậy thì lo đối tốt với em đi, bây giờ em là cổ phiếu tiềm năng, không chừng tương lai sẽ là tỷ phú đấy.
An Phi phì cười nói, đứng dậy giậm chân, đột nhiên phát hiện có một anh cảnh sát đang dán giấy phạt lên xe Vương Dịch Tường, một chiếc xe moto cảnh sát dừng bên cạnh, cô vội vàng vỗ vai Vương Dịch Tường:
Xe của anh đấy!


Lúc nãy Vương Dịch Tường đậu xe bên lề đường, đậu xe sai quy định, theo lý mà nói bình thường cảnh sát không đi qua đoạn này, hôm nay hai người xui xẻo, đúng lúc bị bắt.


Đồng chí, mong anh hạ thủ lưu tình, chúng tôi đi ngay đây.
Vương Dịch Tường vội vàng đi đến chào hỏi cảnh sát.


Anh là Chủ nhiệm Vương khoa Nội tim?
Cảnh sát thấy Vương Dịch Tường đi đến, nhìn kỹ một chút, dáng vẻ nghiêm túc làm việc đột nhiên trở nên hòa nhã dễ gần.


Là tôi, anh là?
Vương Dịch Tường nhìn người trước mắt mà không nhớ ra người này là ai.


Ba tôi là bệnh nhân cũ của anh, Trần Hạo An, anh còn nhớ không? Thường đến tìm anh để lấy thuốc hạ huyết áp đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.