• 466

Chương 178: SỰ THẬT BỊ CHE GIẤU



Mấy cái ca kim, đinh, lưỡi dao gì đó lúc trước, các anh đều xử lý thế này sao?
An Phi tò mò hỏi.


Nằm viện theo dõi, để bệnh nhân ăn8 nhiều chất xơ, như rau hẹ, rau cần này nọ, để bọc lưỡi dao lại, có rất nhiều ca được dạ dày đẩy xuống trực tràng xếp hàng, rồi thải ra cơ th3ể từ hậu môn.
Hàn Phi mỉm cười.


Là để anh ta tự bài tiết ra sao?
An Phi tỉnh ngộ, Hàn Phi mỉm cười không nói.

Như lời cậu9 nói, vậy chúng tôi không cần nội soi để lấy ra à?
Lưu Mỹ Cầm khinh thường nói.

Bọn em làm phẫu thuật phải mổ bụng ra, vết thương q6uá to, nội soi thì vết thương nhỏ hơn, nếu có thể lấy ra thì lấy ra cũng được.
Hàn Phi không nghe những gì Lưu Mỹ Cầm nói lúc đầu, nên cũng 5không biết bọn họ có thể làm hay không, anh ấy nói xong, sắc mặt Lưu Mỹ Cầm có chút xấu hổ.

Huyết áp của bệnh nhân hạ xuống rồi, 95/65mmHg.
Trương Mạt Lỵ đang theo dõi máy giám sát đột nhiên nói.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Thôi Lập Trạch từ từ tỉnh lại, nhỏ giọng rên rỉ.

Anh thấy thế nào?
Lý Mộc Tử vừa kiểm tra toàn thể cho anh ta vừa hỏi.

Bác sĩ, tôi không thở nổi, trong ngực khó chịu, đau ở đây.'' Thôi Lập Trạch chỉ vào một vị trí dưới bụng nhỏ giọng nói. Vị trí anh ta chỉ bên ngoài bụng trùng khớp với vị trí phát hiện lưỡi dao trong dạ dày.

Ý thức dường như cũng không tốt?
Lý Mộc Tử đi qua vỗ nhẹ vai Thôi Lập Trạch, lớn tiếng gọi, Thôi Lập Trạch không có phản ứng, An Phi lập tức kiểm tra đồng tử, hai đồng tử giãn to, có phản ứng với tia sáng, nhưng phản xạ giác mạc đã mất, nhìn đúng là bị hôn mê, không giống giả vờ.

Lập tức thông tĩnh mạch, truyền nhỏ giọt 500ml nước muối vào tĩnh mạch, tiêm 0.4mg Naloxone vào tĩnh mạch.
Lý Mộc Tử phân phó, Trương Mạt Lỵ lặp lại lần nữa, đứng dậy đi lấy thuốc.

Tình huống này không đúng, mọi người kiểm tra lại chút xem có vấn đề khác không, đường tiêu hóa không bị xuất huyết, không có vết thương, hay viêm màng bụng cấp tính, sẽ không thể nào xuất hiện tình trạng hạ huyết áp và hôn mê được.
Lần này, Hàn Phi và Lưu Mỹ Cầm thống nhất ý kiến.

Có phải anh đã nuốt lưỡi dao không? Nuốt khi nào?
An Phi tức giận hỏi.

Là tối hôm qua lúc ăn cơm, tôi đã lén nuốt, bác sĩ, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi không muốn chết nữa, cô mau cứu tôi đi.'' Thôi Lập Trạch mệt mỏi, sắc mặt vàng như nến, không còn phách lối như tối hôm qua, liên tục cầu xin.

Anh biết sai thì lưỡi dao tự chui ra được à?
An Phi cộc cằn nói, cô không phải là người chua ngoa khó tính, nhưng cô thật sự không đồng tình với Thôi Lập Trạch.

Chị Mạt Lỵ, mau lấy máy điện tâm đồ đến đây, Phi Phi, em đưa kết quả điện tâm đồ lúc nãy cho chị.
Lý Mộc Tử vội thúc giục, giống như phát hiện ra vấn đề.
Cầm hai kết quả điện tâm đồ, Lý Mộc Tử nhíu mày chặt hơn, ngẩng đầu nói với An Phi:
Anh ta có mạch nghịch.
'
Mạch nghịch là một loại mạch tượng đặc biệt, khi hít vào mạch đập sẽ yếu rõ rệt hoặc biến mất, được gọi là hít xung mạch. Bình thường sẽ làm suy tim, tràn dịch màng ngoài tim và viêm màng ngoài tim co thắt, kèm theo khó thở nghiêm trọng. Thôi Lập Trạch nhìn khỏe mạnh như vậy, căn bản không thể bị viêm màng ngoài tim co thắt hoặc khó thở, chẳng lẽ là tràn dịch màng ngoài tim? Sao lại như vậy được? Trong dạ dày có dị vật không thể nào đâm tổn thương màng tim được, An Phi ngạc nhiên nhìn Lý Mộc Tử.
Chu Tiểu Xuyên hơi bối rối, anh nhìn các bác sĩ ra ra vào vào, lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ, bây giờ ai nấy cũng nghiêm túc, ngay cả nói chuyện mà cũng kiệm lời, cũng tự hiểu sự việc khó giải quyết, tiến triển theo phương hướng không tốt, nhíu mày hỏi:
Chị biết rõ thân phận anh ta, bây giờ tôi nên làm gì?


Mau thông báo với người nhà, tốt nhất nên có người nhà để ký tên phẫu thuật, nếu không thì cậu thật sự phải ký thay.

Chu Tiểu Xuyên gật đầu, đến gần giường bệnh, lớn tiếng hỏi điện thoại nhà Thôi Lập Trạch, phải báo cho người nhà hắn ta biết.

Chị Mạt Lỵ, lập tức gọi khoa Phóng xạ đến chụp hình lồng ngực ngay trên giường, Phi Phi mau bảo Dịch Tường đến giúp hội chẩn chính xác, nếu đúng là như vậy, chúng ta cần cậu ấy chích màng tim. Còn hai người viết xong ý kiến hội chẩn thì về trước đi, mạng sống của bệnh nhân có triệu chứng không ổn, tạm thời không phẫu thuật nội soi hay phẫu thuật thường được, cảm ơn hai người đã đến đây.
Lý Mộc Tử lời ít ý nhiều sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, bắt đầu trao đổi bệnh tình với Chu Tiểu Xuyên.

Bệnh nhân đã được chẩn đoán xác nhận trong đường tiêu hóa có dị vật, nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề quan trọng, rất có thể anh ta bị hội chứng chèn ép tim cấp tính (1), căn bệnh này vô cùng nguy hiểm, nếu không phẫu thuật, tỷ lệ tử vong là 100%, cho dù phẫu thuật cũng không thể đảm bảo là sống được, tiếp theo phải đến khoa ngoại tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh, điều trị vết thương.

(1) Hội chứng chèn ép tim cấp tính: là tình trạng tràn một lượng dịch lớn vào màng ngoài tim gây ra suy giảm chức năng tim.

Quê tôi ở Đông Bắc, ba mẹ tôi sẽ không đến đây được. Cậu gọi điện cho anh tôi, điện thoại là...
Thôi Lập Trạch biết tình hình trước mắt nguy hiểm, cũng không quan tâm nhiều, giữ được mạng sống quan trọng hơn, liên tục nói thêm ba bốn số điện thoại của bạn, Chu Tiểu Xuyên ghi nhớ từng cái, rồi ra ngoài gọi điện thoại.


Xem hình, lồng ngực rõ ràng bị mở rộng, hình cái bình, có mạch nghịch, chẩn đoán hội chứng chèn ép tim cấp tính cũng không sai, nhưng xem kết quả cấu tạo máu, không phải do chứng viêm gây nên, nguyên nhân bệnh chưa được giải thích ổn thỏa.
Hôm nay Vương Dịch Tường trực phòng bệnh, lúc nhận được điện thoại của An Phi, biết tình hình khẩn cấp, anh ném hết bệnh nhân qua một bên, vội vàng chạy đến đây. Lúc anh đến cũng là lúc có kết quả chụp hình, xem hình xong, suy đoán của anh và Lý Mộc Tử giống nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.