• 466

Chương 212: BẮT KẺ TRỘM


Không tra không biết, trên mạng không ít người xin nhờ giúp đỡ chuyện này, đa số đều xuất hiện ở tuần thứ 20 đến tuần thứ 30, một khi đã bị thì 8đồng nghĩa với việc động mạch cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi có vấn đề, thai nhi sẽ phát triển chậm hoặc thiếu oxy, nghiêm trọng hơn là có th3ể chết từ trong trứng nước.

Về phần nguyên nhân thì không rõ sao lại bị, có người nói những bà mẹ mang thai bị huyết áp cao sẽ dễ xuất 9hiện tình trạng thế này, nhưng những thai phụ không bị huyết áp cũng bị, có người lại nói bị nhiễm virus hoặc nhiễm trùng tử cung, nhưng không 6tìm thấy bất kỳ bằng chứng nhiễm trùng nào. Điều duy nhất có thể xác định là mất lưu lượng máu trong tâm trương ở động mạch rốn là một căn bệnh5 khoa Sản vô cùng nghiêm trọng, sau khi phát bệnh rất khó giữ lại đứa bé.

9 giờ tối, An Phi thấy nhà Vương Dịch Tường sáng đèn, cô không suy nghĩ nhiều, thay váy đi thẳng qua nhà anh.

Cược?
Lấy cơ thể của mình để đánh cược với một sinh mệnh có hy vọng sống mờ mịt sao? Chị ấy còn lớn gan hơn cô, An Phi tự thấy không bằng.
Đối với rất nhiều người, đây là một đêm không ngủ.
Ca phẫu thuật của chị ấy được sắp xếp vào 1 giờ chiều, Vương Dịch Tường không đồng ý cho cô qua, buổi sáng lúc thăm phòng An Phi hơi bất an, đến khi đi một vòng xong, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, về lại phòng làm việc, cô đột nhiên nhớ lại, bệnh nhân giường 9 đâu rồi?

Lại xảy ra chuyện gì nữa?
An Phi cầm lấy kết quả điện tâm đồ nhìn thoáng ra ngoài cửa.

Người nhà của bệnh nhân giường 2 phòng giám sát bị mất tiền, nghe nói là hơn mười nghìn tệ, quay qua quay lại đã mất rồi.
Mễ Lan nhún vai.

Ôi, đã nói là phòng bệnh có kẻ trộm rồi mà, bây giờ bệnh nhân ở giường 2 của chúng ta là bệnh nhân bị ngộ độc Tetramine cần phải lọc máu, tiền người ta là để cứu mạng người đó, người trộm tiền cũng xấu xa quá.
An Phi căm hận nói.
Cô vội vàng mở hệ thống bệnh án, giường 9 đã đổi người.
Chuyển biến tốt nên xuất viện rồi sao? Không thể nào nhanh như vậy được!
Tự xuất viện? Dáng vẻ ân cần của chồng bà ấy không giống người sẽ làm như vậy.
Trong lúc cô đang nghi ngờ, Tiêu Lỗi đi vào, hôm qua anh ấy trực ca đêm.

Anh Lỗi, giường 9 đâu rồi?


Chết rồi, chết hồi 2 giờ hơn rạng sáng.
Vẻ mặt Tiêu Lỗi không thay đổi, anh ấy lấy một bệnh án đưa cho An Phi.
Sau khi gõ cửa, một lúc lâu anh mới mở cửa, một ngày không gặp, tinh thần anh vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy cô, anh gượng cười tươi một cái, còn khó coi hơn là khóc. Anh vào nhà, ngã xuống ghế sofa, An Phi ôm anh ngồi xuống, nắm tay anh.

Chị anh quyết định ngày mai sẽ sinh mổ.
Giọng nói anh hơi khàn khàn, giống như đang đè nén tâm trạng.

Em đã lên mạng tìm hiểu rồi, trong trường hợp này, tỉ lệ sống sót của đứa bé rất nhỏ, cho dù sống, cũng có khả năng sẽ không khỏe mạnh.
An Phi lo lắng nắm tay anh.

Đã gọi 110 báo cảnh sát rồi, cũng không biết là có tìm lại được không nữa.
Mễ Lan nói thêm.

Khó đấy! Trong mắt cảnh sát, hơn mười nghìn tệ thì không được tính là số tiền lớn đâu.
Tiêu Lỗi hắt một gáo nước lạnh.
Chưa đến 20 phút, cảnh sát 110 đã đến, nhanh chóng không từ nào miêu tả được. Bọn họ đi dạo một vòng, thấy đối diện khu người nhà phòng giám sát có một cái camera giám sát, được phòng bảo vệ bệnh viện gắn trước đó vài ngày, mọi người không ai phát hiện ra cả. Cảnh sát hào hứng đến phòng bảo vệ xem camera.

Bà ấy bị nhiễm trùng phổi, vẫn chưa xuất hiện tình trạng suy hô hấp, sao lại chết đột ngột như vậy được?
An Phi ngạc nhiên xem, biên bản vô cùng đơn giản, có chữ ký của người nhà.

12 giờ tối qua, trước khi đi nghỉ anh còn đi thăm bà ấy, lúc đó bà ấy không có vấn đề gì cả, đầu óc minh mẫn, có thể giao tiếp, nhưng lúc hai giờ sáng, Triệu Lam gọi điện bảo anh đi xem bệnh nhân, bà ấy đột nhiên bị co giật, lúc anh đến trên điện tâm đồ đã rung tâm thất rồi, trừ cơn rung lần thứ hai thì không còn cứu được nữa, người nhà khóc lóc một lúc rồi đưa người về. Lúc giao ca anh đã nói rồi mà, em lại mất tập trung rồi.
Tiêu Lỗi đoán không lầm, lúc giao ca An Phi lại nghe tai trái lọt ra tai phải rồi.

Không phải anh nghi ngờ có người đầu độc bà ấy à, sao bệnh nhân chết anh không gọi điện cho Chu Tiểu Xuyên?
An Phi tức giận.

Người cũng chết rồi, truy cứu thêm nữa thì có tác dụng gì, mà anh cũng không có số điện thoại của cậu ta.
Trên mặt Tiêu Lỗi không có biểu cảm gì, sau khi nói với Chu Tiểu Xuyên, anh ấy cũng không làm gì cả, cô hơi thất vọng với Tiêu Lỗi, cho là anh sợ rắc rối nên không muốn tham gia vào.

Alo, cảnh sát Chu, giường 9, người phụ nữ mà chúng ta nghi ngờ bị ngộ độc thủy ngân, tối hôm qua đột nhiên chết rồi, chết một cách đặc biệt đột ngột. Thi thể à? Chồng bà ấy đã đưa về rồi.
An Phi lập tức gọi điện cho Chu Tiểu Xuyên, câu đầu tiên anh ta hỏi chính là
thi thể đâu
, An Phi thông báo chi tiết, Chu Tiểu Xuyên cúp điện thoại cái
cạch
.
Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng cãi nhau lớn truyền đến, An Phi đang định đứng dậy đi ra xem, Mễ Lan đã vào phòng, cầm theo kết quả điện tâm đồ An Phi đã làm cho một bệnh nhân bị tức ngực ở giường 3.

Anh khuyên rồi, anh rể đã khuyên, mẹ cũng khuyên luôn, nhưng chị ấy không chịu nghe. Tám tháng, đứa bé sống chung sớm chiều với chị ấy suốt tám tháng trời, chị ấy không nỡ.
Một giọt nước mắt trào khỏi hốc mắt anh, cuối cùng cũng chảy xuống. Đó là đứa cháu trai anh chưa từng gặp mặt, anh cũng không nỡ, nhưng anh càng không nỡ để chị gái bị giày vò một trận rồi phải chịu cảnh mất con, cho dù là người mạnh mẽ đến mấy cũng khó mà đối mặt với hai trận đả kích.

Em đi khuyên nhé?
An Phi thử hỏi.

Người thân khuyên còn vô dụng, em khuyên thì sao chị ấy nghe em được.
Vương Dịch Tường cười khổ, giơ tay vuốt tóc An Phi,
Chị ấy nói chị ấy tra tài liệu rồi, có khả năng đứa bé sẽ được sinh ra khỏe mạnh, chị ấy muốn đánh cược một lần.

Trong camera, sau khi nhận được tiền từ người thân, người nhà giường 2 để tiền dưới tấm nệm giường, sau đó anh ta đứng dậy tiễn người thân về, trong khoảng thời gian 2 phút đi ra ngoài, một bà chị mập mạp 30 tuổi mặc áo sơ mi hoa, nhân lúc không ai chú ý, chị ta xốc nệm giường lên lấy tiền nhanh như chớp, bỏ vào túi mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài. Người nhà giường 2 quay lại ngồi trên nệm giường ngủ gật, không phát hiện bị mất tiền, mãi đến khi y tá thông báo anh đi đóng tiền, anh ta mới phát hiện dưới nệm giường đã trống không.

Người trộm tiền có thân hình tương tự với người nhà giường 4, chị ta cũng hơn 30 tuổi, dáng người béo, nhưng chị ta mặc áo sơ mi tay lửng màu xanh, không giống với quần áo của người trộm tiền mặc trong camera. Người nhà giường 4 kiên quyết phủ nhận chị ta đã từng mặc áo sơ mi hoa, nói đã ở bệnh viện chăm bệnh cho mẹ chồng ba ngày rồi, đến giờ vẫn chưa thay quần áo. Cảnh sát hỏi người nhà xung quanh, tất cả mọi người đều nói là không để ý chị ta có thay quần áo hay không.

Cảnh sát nghi ngờ, hay là nhận lầm người rồi? Đoạn camera mờ mờ, chỉ thấy dáng người chứ không thấy rõ mặt người, vậy nên không đủ bằng chứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.