• 466

Chương 227: ĐẸP NHẤT


Nói đi cũng nói lại, bên cạnh anh ta các kiểu cô gái mập gầy cao thấp gì cũng có, từ lúc tốt nghiệp cấp 2 gia nhập vào xã hội đen cho 8đến nay, anh ta không thiếu bạn gái, thậm chí là rất nhiều, nhưng anh ta không nhớ rõ bộ dạng của người ta thế nào. Bởi vì dễ dàng có3 được nên anh ta chưa bao giờ quá quan tâm, các cô ấy đối xử tốt với anh ta, anh ta cho rằng bọn họ muốn điện thoại, túi xách, trang 9sức... chán thì đổi người khác thôi, anh ta có thói quen ham muốn hưởng thụ vật chất, quen trao đổi, anh ta sẽ không dừng lại vì ai c6ả.

Lúc gặp lại Khương Thiệu Vân, anh chỉ thấy mới mẻ thôi, với tâm lý muốn sưu tập, chứ anh ta chưa từng nghĩ mình sẽ có cô b5ạn gái làm y tá. Có lẽ trong tiềm thức của anh ta, anh ta cảm thấy Trần Long Vũ còn tìm được một cô bác sĩ, sao anh ta lại không thể tìm được một cô y tá.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, ánh trăng còn sáng hơn đèn đường, anh ta lại đi sau cô ấy 1 mét. Bất chợt anh ta bước một bước lớn, giơ tay nắm tay cô ấy. Cô ấy giằng ra, nhưng cả cánh tay cũng bị anh ôm lại, không giằng được.

Buông ra!
Cô ấy dừng bước, lạnh lùng quát.
Mỗi nụ cười của em cũng làm anh mê say
Cái xấu cái tốt của em
Bọn họ nắm tay nhau đi đến ven đường, bỏ lại chiếc A8 của Triệu Nam Sinh phía xa xa.

Thiệu Vân, làm bạn gái của anh đi, à không, gả cho anh đi.
Triệu Nam Sinh hát xong, lấy hết dũng cảm nói những lời anh đã nghĩ thật lâu.
Triệu Nam Sinh vội vàng hát bài
Đẹp Nhất
của Vũ Tuyền, giọng hát anh không cao nhưng thuần khiết, vừa hát vừa phóng điện với Khương Thiệu Vân, anh ta vẫn nắm chặt tay cô ấy không buông.
Khương Thiệu Vân chưa từng nghe anh ta hát, cô ấy hơi sững sờ, khóe miệng cười vui vẻ, không giãy giụa nữa, để mặc anh ta nắm tay. Cô gái nào mà chẳng có lòng hư vinh giống nhau, cô ấy cũng không ngoại lệ. Được một người yêu thích, trong lòng cô ấy vừa vui sướng vừa rung động.
Đáng tiếc, Khương Thiệu Vân không phải là cô gái ngây thơ, cũng không phải cô gái ham mê vật chất, cô ấy chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, khác hẳn với anh ta. IQ của anh rất xuất sắc, EQ cũng rất cao, anh ta thể hiện sự ấm áp và ổn định theo đúng như cô ấy mong muốn. Lúc cô ấy làm việc, anh ta đi làm cùng, cô tan làm về nhà, anh ta lái xe bám theo. Không khoe khoang, không vội vàng, đợi cô ấy tự chui đầu vô lưới.
Ai ngờ, kiên trì cả tháng trời nhưng cá không cắn câu, còn anh lại bị mọi người chê cười, nói Triệu Tứ Gia bị một cô y tá lớn tuổi nắm trong bàn tay.
Cô ấy không còn là con mồi của anh ta nữa, không còn là sự mới mẻ nhất thời, không còn là trò chơi. Cô ấy trở thành nữ thần của anh ta, soi sáng cuộc sống của anh ta, anh ta tình nguyện sẽ bảo vệ người kia cả đời.
Tối nay là cơ hội hiếm có, anh ta muốn tỏ tình với cô ấy.
Mỗi lúc em giận, đôi môi lại nhếch lên
Trong lòng anh, em là đẹp nhất.

Nhà Triệu Lam không xa, rất nhanh đã đến nơi, Khương Thiệu Vân tiễn chị ấy đến dưới lầu, ngọn đèn khu dân cư mờ mờ, gió đêm hiu hiu, không khô nóng như ban ngày. Triệu Lam lên lầu, khẽ cười nói bên tai Khương Thiệu Vân:
Dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm, nắm bắt thời cơ đi.

Thiệu Vân cười khổ, không phải cô ấy không trân trọng, nhưng thật sự anh ta không phải kiểu cô ấy thích. Quen nhau bao năm, tính tình của anh ta, cô ấy đã biết quá rõ, cô không khuất phục được anh ta, trước kia không lại, bây giờ cũng không, nên cô không dám đánh cược.
Đối với cô ấy, lời ngon tiếng ngọt dường như không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào, cô ấy đi làm rất bình tĩnh; buôn chuyện khí thế hừng hực; giao tiếp vẫn như bình thường. Anh ta luôn ở gần cô trong vòng 5 mét, nhưng không có bất cứ cảm giác tồn tại nào.
Triệu Nam Sinh cảm thấy mình sắp bị cô ấy chọc tức điên lên, nếu bàn về tướng mạo, anh ta xuất sắc hơn bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh cô ấy, bàn về gia thế, trong thành phố này anh ta cũng được coi như là có số má, bàn về thực lực, anh không kém những người cô ấy biết, vì sao trong mắt cô ấy lại không hề có hình bóng của anh ta.

Không buông! Em là con gái mà không lãng mạn một chút được à?
Trong mắt anh em là đẹp nhất
Anh ta càng ngày càng chìm sâu vào cái hố của cô ấy. Cô ấy có chính kiến, trước quầy phân khoa luôn cố gắng ưu tiên cho người già yếu, mỗi lần chị em của mình bị bệnh nhân chỉ trích, cô ấy luôn ủng hộ thẳng thừng, cô ấy không giả tạo, chuyện của ai cũng dám bàn, dám tung tin, cô ấy xem cái việc buôn chuyện này là việc vui, cô ấy không chán chường, tuy công việc của cô ấy chỉ là phân khoa nhưng hình bóng của cô ấy lại xuất hiện khắp nơi trong khoa Cấp cứu.
Cô giúp chị em trong phòng cấp cứu buộc tay áo, kiểm tra khí máu, giúp phòng theo dõi đổi thuốc, ghim ống tiêm cho những đứa trẻ khó ghim, cô ấy thậm chí còn giúp hộ lý đưa bệnh nhân vào phòng, hòa hợp với các y tá khoa khác. Trong mắt anh ta, không có gì cô ấy không làm được, chưa từng có chuyện gì buồn bã, thế giới của cô ấy nhỏ bé thế thôi, nhỏ đến mức chỉ có bệnh viện và nhà, nhưng thế giới của cô ấy cũng rất lớn lao, lớn đến mức có thể ôm lấy những điều vất vả và không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ?
Khương Thiệu Vân cười nhìn anh ta, trên mặt mang theo chút hơi lạnh.


Vì anh âm thầm làm phiền với tôi hơn một tháng? Vì anh yêu từ cái nhìn đầu tiên? Vì anh hứng thú nhất thời?
Nụ cười của cô ấy càng lúc càng nhạt, sắc mặt càng lúc càng lạnh.


Anh không phải hứng thú nhất thời với em, anh sẽ yêu em cả cuộc đời này, sẽ bảo vệ cho em.
Triệu Nam Sinh thề thốt, anh ta chưa bao giờ thề với bất kỳ một cô gái nào, hôm nay anh ta đã phá lệ. Nhưng hiển nhiên cô gái đối diện lại không nhận lời thề của anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.