• 945

Chương 261: MẤT TÍCH


Bác sĩ Kiều ngồi xuống, không đợi An Phi hỏi đã mở miệng nói:
Em chẩn đoán cậu bé mắc chứng trầm cảm cũng không sao, cậu ta8 bị áp lực nặng nề như vậy, chủ yếu là vì bệnh nấm chân, lúc đầu bị bạn cùng phòng kì thị, tất cả mọi người không ai muốn n3gủ cùng cậu ta, cười nhạo cậu ta chân thối. Sau đó cả lớp đều biết, những người bạn lúc đầu chơi thân với cậu ta, bao gồm r9ất nhiều bạn học nữ cũng phớt lờ cậu ta.



Bệnh nấm chân đúng là bệnh nhiễm trùng nấm, rất dễ lây lan khi tiếp xúc,6 các bạn cùng lớp sợ bị lây thì hiểu được, nhưng vì sao lại cười nhạo là chân thối?
An Phi khó hiểu.

Bác sĩ Kiều c5he miệng cười, sẵng giọng:
Vấn đề lâm sàng bác sĩ các em còn không biết thì bác sĩ khoa Tâm lý càng không biết được.
Cô ấy cười rộ lên như hoa nở, xinh đẹp động lòng người.

Báo 110 không?
Vương Dịch Tường hỏi.

110 nói bây giờ vẫn chưa mất tích được 24 tiếng, nên không thuộc phận sự của bọn họ.
Lữ Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, buồn bực nói.

Hay là chúng ta nhờ Triệu Nam Sinh giúp đi? Trong tay anh ta có người mà.
An Phi chợt nghĩ ra một cách.

Năm em tốt nghiệp cũng có một nam sinh lớp bên nhảy từ ống khói xuống, tử vong ngay tại chỗ, nghe nói là không thi đậu cấp bốn nên trường học không cho tốt nghiệp.
Mễ Lan cũng nêu rõ ví dụ.
Bác sĩ Kiều nói cô ấy vừa làm điều trị tâm lý với Lữ Kiến Hoa, mai mốt lại đến, tạm thời không cần dùng thuốc điều trị, đến khi cậu ta xuất viện thì có thể mang thuốc điều trị trầm cảm về nhà. Mễ Lan gọi cho ba mẹ của Lữ Kiến Hoa, giải thích bệnh tình với bọn, nhờ bọn họ phải trò chuyện với cậu bé nhiều hơn để tránh cậu ta lại nghĩ quẩn.
Người nhà liên tục gật đầu, đồng ý sẽ về chăm sóc thật tốt.

Em biết này, tuy nói bệnh nấm chân và chân thối là hai chuyện khác nhau, bệnh nấm chân là nhiễm trùng nấm, chân thối là do tuyến mồ hôi ở chân bài tiết nhiều, chảy mồ hôi, nhưng mà cả hai đều bị cùng nhau, hơn nữa khi cả hai cùng bị như thế, việc điều trị bệnh nấm chân khó khăn hơn, bệnh nấm chân nhiễm nấm nghiêm trọng, cũng có mùi tanh tưởi, người bình thường khó ngửi nổi.
Mễ Lan giải thích cặn kẽ.
Mễ Lan còn không ngại kể thêm, ba cô nàng bị mắc cả hai bệnh, bị người nhà ghét bỏ, mẹ cô nàng còn phân giường với ông ấy, lúc Mễ Lan còn nhỏ bà ấy cũng không cho ba cô nàng ôm, sợ lây bệnh. Sau này Mễ Lan học y mới giúp ba điều trị được bệnh nấm chân, xóa bỏ căn bệnh làm phiền ông ấy nhiều năm.

Chỉ cái bệnh nấm chân thôi mà cũng làm cậu bé mắc chứng trầm cảm nữa, đúng là khó tin.
An Phi lắc đầu cười, thầm thấy Lữ Kiến Hoa không đáng để như vậy.
Sự thật chứng minh, mặc dù bọn họ áp dụng đủ mọi biện pháp, nhưng vẫn đánh giá thấp bệnh tình, bị mê hoặc bởi sự bình tĩnh và nụ cười của Lữ Kiến Hoa.
10 giờ tối, lúc Triệu Lam và Tiểu Dạ giao ca, Lữ Kiến Hoa vẫn còn đó, 10 rưỡi đêm, người nhà phát hiện giường bệnh trống không, vội vàng đi báo với Triệu Lam, buổi tối Lữ Tiêu Tiêu trực ca, sau khi cô ta gặp sự cố lần trước, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trong lòng rất hoảng hốt, sợ Lữ Kiến Hoa gặp chuyện không may. Cô ta vội vàng gọi cho tổng phụ trách ca trực, Chủ nhiệm Thôi, và An Phi trực ca ngày.
Cô ta chủ yếu chỉ hỏi An Phi về tình hình hội chẩn ban ngày, hỏi Lữ Kiến Hoa có bệnh nặng không, có xảy ra chuyện gì không.
An Phi nhận điện thoại, nhớ lại những lời bác sĩ Kiều nói, cô cứ cảm thấy cậu bé này muốn tự tử, không ở nhà thêm được nữa, cô gọi Vương Dịch Tường đến bệnh viện cùng.

Tiêu Tiêu, sao rồi, đã cho người đi tìm chưa?
An Phi đã có kinh nghiệm bệnh nhân chạy một lần, lần đó bệnh nhân dùng atropin quá liều đã bỏ chạy trong tình trạng khỏa thân, bọn họ không tìm thấy, được người tuần phòng đưa về. Đầu óc Lữ Kiến Hoa tỉnh táo, không làm ra chuyện khác người, sẽ không bị 110 hoặc tuần phòng phát hiện, vậy thì càng nguy hiểm hơn.

Năm người của phòng bảo vệ và bảy, tám người nhà chia nhau đi tìm rồi, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Vẻ mặt Lữ Tiêu Tiêu ảm đạm, thành phố lớn như vậy, đi tìm một người chạy trốn đâu có dễ như vậy.

Nội tâm của mấy cô cậu trẻ tuổi rất nhạy cảm, rất hy vọng được người khác thấu hiểu, không chịu nổi khi bị người khác kỳ thị, dễ bị mắc vấn đề tâm lý. Những vấn đề tâm lý này sẽ không phát triển thành bệnh tâm lý chỉ trong ngày một ngày hai được, trước đó sẽ có rất nhiều dấu hiệu, phụ huynh nào chu đáo phát hiện vấn đề kịp thời sẽ tránh được bi kịch phát sinh.
Hiện tại trong nước, đa số các phụ huynh đều mới chỉ ở giai đoạn lo cho con em mình có cơm no áo ấm chứ không xem trọng vấn đề tâm lý của con mình, dẫn đến tình trạng tỉ lệ thiếu niên mắc bệnh tâm lý tăng cao.'' Bác sĩ Kiều liên tục nói về chuyên ngành của mình, phổ cập kiến thức thông dụng liên quan cho An Phi và Mễ Lan.

Lúc em học cấp 2, sau khi bị mẹ mắng một trận, hình như cũng từng lấy dao rạch lên cổ tay mình, nhưng vì sợ đau nên không xuống tay.
An Phi nhớ lại khoảng lịch sử đen tối, cô chợt nói.

Chúng ta không quen anh, không mặt dày đến mức đó.
Lữ Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu trả lời.


Chúng ta quen Khương Thiệu Vân mà, mau gọi cho chị ấy, việc này tuy lớn mà nhỏ, do dự thêm chút nữa, hành động chậm trễ, Lữ Kiến Hoa tự tử thì hối hận không kịp.
An Phi gấp rút nói, cô biết, Lữ Kiến Hoa đã tự sát được một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Lữ Tiêu Tiêu gọi điện báo tình hình cho Khương Thiệu Vân, cô ấy lập tức đồng ý, nhờ Triệu Nam Sinh đi tìm người, bảo cô ta gửi tin nhắn viết rõ thông tin của Lữ Kiến Hoa, làm việc rõ ràng.

An Phi thở dài nhẹ nhõm, bảo Lữ Tiêu Tiêu cứ tiếp tục trực, cô và Vương Dịch Tường sẽ tìm xung quanh bệnh viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.