Chương 267: CHÚT RƯỢU
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1085 chữ
- 2022-02-06 09:39:50
Vẫn còn không vui chuyện tối qua à?' Lý Mộc Tử không biết chuyện bệnh nhân nhảy lầu, trừ Mễ Lan, An Phi chưa nói với ai.
An8 Phi gượng cười, không nói chuyện, cô buồn bã cả buổi trưa, tan việc lại ngồi ngẩn ngơ ở phòng trực, đúng lúc Lý Mộc Tử nhìn thấy. 3
Lý Mộc Tử thấy hai người không nói gì, cô ấy xấu hổ, ngại ngùng nói:
Không phải là muốn giữ bí mật đó chứ.
Nghe Phi Phi hết, bây giờ cô ấy không muốn công khai trong bệnh viện, tớ vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát, gánh nặng đường xa mà.
Dáng vẻ tủi thân của Vương Dịch Tường chọc cười Lý Mộc Tử, cũng lôi kéo sự chú ý của An Phi.
Cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm, em gọi Vương Dịch Tường đi, buổi tối gặp mặt.
Gần đây Lý Mộc Tử bận rộn mua9 sắm đồ đạc, bốn người cả một tháng chưa có thời gian ngồi ăn cơm với nhau.
Em... Tối nay em không có khẩu vị.
An Phi khô6ng hăng hái lắm, cũng không muốn đi.
Được, không hổ danh là Tiến sĩ y học, tiểu nữ bội phục bội phục.
Lý Mộc Tử cứ thấy An Phi rầu rĩ không vui, không muốn tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ, chuyển đề tài nói:
Tháng sau Tô Mi sẽ sinh, tháng sau chị sẽ kết hôn, hai người định khi nào thì đính hôn đây?
Khuôn mặt Vương Dịch Tường cứng đờ, vội vàng nhìn sắc mặt An Phi trong gương chiếu hậu, phát hiện cô đang nhìn ra cửa sổ, hình như không nghe thấy lời Lý Mộc Tử nói, trong lòng chợt hơi thất vọng, chẳng lẽ cô không hề quan tâm.
Chủ nhiệm Vương, ngài biết nhiều thật, vậy ngài nói xem cúm gia cầm có liên quan đến chiến tranh thế giới không?
Lý Mộc Tử không phục thách thức.
Chiến tranh thế giới lần thứ nhất, lúc đó vẫn chưa biết là cúm gia cầm, ở châu Âu gọi là cúm Tây Ban Nha, ước tính có khoảng 2 triệu người chết, tỷ lệ tử vong từ 2.5% đến 5%, cùng một loại cảm cúm, 0.1% cũng là ác mộng.
Vương Dịch Tường trả lời trôi chảy, không bị cô ấy làm khó.
Nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Quốc, băng ghế dài cũ, bàn lớn, ở cửa ra vào có hòn non bộ làm bể cá, một dãy rừng trúc nhỏ, dưới mái hiên treo lồng đèn cung đình mang hương vị cổ xưa, ngay cả ấm trà trên bàn cũng dùng sứ Thanh Hoa đời cũ, nhìn vô cùng lịch sự tao nhã.
Bốn người ăn cơm, Vương Dịch Tường gọi bốn món mặn một món canh, rồi gọi thêm cho mỗi người một con chim bồ câu, đồ ăn được mang lên đúng lúc Trần Long Vũ đến. Anh ấy mặc áo khoác trắng, vô cùng đẹp trai. Hai người bọn họ uống vài chai bia, An Phi và Mộc Tử uống nước ô mai.
Được rồi, càng không có thì càng phải đi ra ngoài chơi, đừng có giấu hết chuyện buồn 5ở trong lòng như vậy.'' Lý Mộc Tử không quan tâm, kéo cô đi, không cho cô cơ hội từ chối.
Trước cửa sảnh cấp cứu, Vương Dịch Tường ngồi trên xe nghe bài
Không phải vì cô đơn
của Trương Vũ Sinh, lẳng lặng đợi An Phi ra, lúc ở một mình anh thường nghe những bài hát cũ, giải tỏa căng thẳng sau một ngày bằng âm nhạc.
Năm nay dịch cúm gia cầm rất lớn, nghe nói trong mùa xuân, thị trường gia cầm đều đóng cửa, cậu còn dám đi ăn bồ câu à?
Lý Mộc Tử bĩu môi.
Uổng công cậu là bác sĩ khoa Cấp cứu, chẳng lẽ cậu không biết cúm gia cầm tương đối nhạy cảm với nhiệt độ à, đun 30 phút ở 65 độ hoặc nấu nước sôi 2 phút đã diệt hết vi khuẩn rồi?
Vương Dịch Tường cười phản bác, nói một hơi.
Anh ấy vẫn chưa phẫu thuật xong, chúng ta đi tìm chỗ nhậu trước đi, anh ấy phẫu thuật xong sẽ đi qua luôn.
Lý Mộc Tử đẩy An Phi vào xe, còn mình ngồi ngoài.
Gần cầu Tây Quan có một quán chim bồ câu Lưu Gia mới mở, nghe nói mùi vị không tệ, đi thử nhé?
Vương Dịch Tường đóng kỹ cửa xe, thắt dây an toàn rồi quay lại hỏi.
Mặt An Phi đỏ bừng, biết nói không lại Lý Mộc Tử, trực tiếp ra tay cù lét cô ấy, Lý Mộc Tử sợ tới mức liên tục xin tha thứ.
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến nơi, ba người đi xuống, Vương Dịch Tường đỗ xe, nhà hàng mới mở, buôn bán rất đắt khách, bàn trước cửa đã đầy kín. Đi vào trong nhà hàng, không còn phòng đơn nữa, bọn họ ngồi luôn ở đại sảnh, gọi đồ ăn xong bèn ngồi uống trà.
Nói cái gì vui vẻ vậy?
An Phi tỉnh lại, nhìn hai người bọn họ hỏi.
Nói trong khoa có người theo đuổi cậu ấy chết đi sống lại, em phải nhanh chóng tuyên bố chủ quyền đi, đừng để bị người khác cướp mất.
Lý Mộc Tử trêu cô.
Thấy An Phi bị Lý Mộc Tử lôi ra ngoài, anh hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng thoải mái lại. Dáng vẻ bất lực và khuôn mặt buồn bã của An Phi làm anh có thể đoán được đại khái nguyên nhân. Cô vui buồn tức giận gì cũng hiện lên khuôn mặt, không cần phải tốn tâm suy đoán, anh thích người đơn giản như vậy.
An xuống xe, vửa mở cửa xe cho bọn họ vừa hỏi:
Long Vũ đâu?
Trong bữa ăn, Lý Mộc Tử nói kết hôn rồi muốn đi tuần trăng mật ở Hải Nam, An Phi đề nghị bọn họ đi Singapore, Malaysia, Thái Lan luôn, chi phí cũng không quá đắt, coi như là đi nước ngoài một chuyến. Lý Mộc Tử trách sao cô không nói sớm, bây giờ đi làm visa chắc không kịp nữa rồi.
Ăn cơm xong đi ra, vừa đi đến cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng ồn, có người la lên cái gì đó.
Có cần đến xem không?
Trần Long Vũ nhìn Vương Dịch Tường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.