• 945

Chương 277: PHÒNG CHỜ SINH


''An Phi, tính tình Mi Mi không tốt, em khuyên cô ấy kìm lại một chút, đừng cáu giận lung tung.'' Trương Phàm nói tiếp, chắc gần đây8 anh ấy cũng bị tính tình vui buồn thất thường tiền sản của Tô Mi giày vò.

An Phi gật đầu nhận lời, nhấn chuông phòng sinh.3 Một cô y tá mặc đồ làm việc màu xanh ra mở cửa, thấy An Phi mặc đồ bình thường, nên nhìn chằm chằm vào cô hỏi: ''Có chuyện gì?'' <9br>
''Chào cô, tôi là An Phi khoa Cấp cứu, đã nói với bác sĩ Lý trực ca rồi, có chuyện tìm cô ấy.'' An Phi lịch sự gật đầu, nói 6mình đã hẹn trước.

Y tá mỉm cười: ''Bác sĩ An à, chào chị, mời vào.''
Âm thanh cô nghe vừa lạ vừa quen, quen là vì đây chính là giọng của Tô Mi, lạ là trước giờ cô chưa từng nghe cô ấy la hét xé nát cõi lòng như vậy. Cô thầm thở dài, may là mẹ Tô không vào, nếu mà vào thì chắc đau lòng chết mất.
Đập vào mắt An Phi là gương mặt tái nhợt sưng húp của Tô Mi, đầy vệt nước mắt. Hai tay nắm chặt ga giường, dưới chăn là phần bụng cao nổi lên. Lý Thư Quyên khoa Sản đứng cạnh giường, kiểm tra tình trạng của cô ấy.
''Chị Thư Quyên, tình hình thế nào rồi?'' An Phi dè dặt hỏi, Lý Thư Quyên và Trương Hiểu Lệ cùng bậc, bình thường lúc hội chẩn cũng có tiếp xúc với nhau, coi như là người quen.
''Đã đau như vậy rồi, người khác không thương cậu, mà cậu cũng không biết tự thương mình! Dùng thuốc giảm đau không sao cả, rất an toàn.'' An Phi biết Tô Mi muốn dùng thì người trong nhà chắc chắn sẽ không cản cô ấy.
''Bác sĩ nói không bảo đảm an toàn 100%, tớ đã chịu đựng 10 tháng rồi, chỉ còn một ngày thôi mà.'' Tô Mi khẽ nói, lý do của cô ấy không khác gì những phụ nữ nông thôn không được đi học, làm An Phi vừa thấy đau lòng vừa không biết làm gì.
''Cậu chưa từng làm mẹ thì sao hiểu được tâm tư của người mẹ.'' Tô Mi cười, nụ cười cô ấy chứa đựng sự thoải mái và nhẫn nhịn.
''Tử cung mở bốn phân rồi, đã vỡ nước ối, đang truyền thuốc giục sinh rồi, nếu được thì sinh tự nhiên, nếu đứa bé có vấn đề thì có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.'' Ánh mắt Lý Thư Quyên hơi bất đắc dĩ, chắc là vì tiếng la của Tô Mi quá lớn, may là bọn họ cũng quen rồi.
''Không thể dùng cách sinh không đau sao?'' An Phi hơi chần chừ, cô hỏi.
Tổ chức y tế thế giới chia ra làm ba mức độ đau: 0 đến 4 độ, càng cao độ thì càng đau, sinh con tử cung co bóp dữ dội, nếu ung thư kỳ cuối đau cấp độ ba thì đây chắc phải cao nhất là 4 độ, nên mới có nhiều thai phụ cảm thấy sinh con đúng là chuyện sống không bằng chết.
Phương pháp sinh không đau rất phổ biến ở nước ngoài, ở Mỹ 85% sinh không đau, 90% ở Anh. Nhưng trong nước thì chưa thông dụng, chủ yếu là do thuốc gây mê ảnh hưởng đến đứa bé nên không yên tâm.
Theo kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ có một bé, nên đa số mọi người đều cho rằng, đứa bé khỏe mạnh thì thai phụ chịu đau chút cũng không sao cả.
Đồng thời, môi trường chữa bệnh Trung Quốc khác với nước ngoài, khoa Sản nước ngoài muốn dùng thuốc giảm đau chỉ cần thai phụ đồng ý là được, còn trong nước, có muốn dùng để không đau thì người nhà thai phụ không đồng ý, trong suy nghĩ của bọn họ, càng bình thường thì đứa bé càng khỏe mạnh.
An Phi đi vào, thay dép lê ở cửa, bên trong l5à khu vô trùng, không thể mang giày bên ngoài vào được.
Phòng sinh chia làm hai phòng, phòng chờ sinh và phòng sinh, phòng chờ sinh chủ yếu bao gồm những thai phụ chưa mở tử cung toàn bộ nằm đợi sinh, bên trong có máy giám sát tim thai, có thể theo dõi tình huống của đứa bé bất cứ lúc nào. Còn phòng sinh là nơi đỡ đẻ, bên trong là giường sinh.
Mới đi vào tới phòng chờ sinh, An Phi bị tiếng khóc thảm thiết dọa sợ, đúng là... không khác gì đang giãy giụa trước khi bị giết cả.
''Lúc nãy đã hỏi người nhà và bệnh nhân rồi, bọn họ sợ thuốc gây mê ảnh hưởng đến đứa bé, không đồng ý dùng, muốn theo dõi tiếp rồi tính sau.''
An Phi còn định nói gì đó, nhưng y tá ngoài cửa gọi Lý Thư Quyên, cô ấy vội vàng đi ra.
Sau khi tử cung của Tô Mi ngừng co bóp dữ dội, yên tĩnh lại, cô ấy yếu ớt cười với An Phi.
Cho dù thuốc có độ an toàn là 99.9% thì cũng không có một bác sĩ nào dám bảo đảm an toàn tuyệt đối. Ở nước ngoài coi đó là cách đơn giản và dễ dàng nhất, kỹ thuật an toàn thành thục, còn ở trong nước thì bị đem vứt xó.
Tạo thành sự đối lập rõ rệt, nhưng làm người ta dở khóc dở cười chính là tỉ lệ sinh mổ gây ảnh hưởng cho thai phụ ở trong nước cao hơn nhiều nước Âu Mĩ.
Ngày xưa, người ta còn cho rằng là địa ngục nhân gian, sinh con là quỷ môn quan, nhưng nhanh chóng được một số người cho rằng sinh con chỉ là đến bệnh viện khám, không có chuyện gì lớn lao, nhưng đột nhiên xuất hiện các biến chứng nghiêm trọng như nước ối tắc máu v.v, sản phụ bất hạnh qua đời, thì mọi người lại không chấp nhận, cho rẳng bác sĩ không làm tròn trách nhiệm.
An Phi đột nhiên nhớ lại câu ''Làm mẹ mạnh mẽ'', có lẽ người mẹ Trung Quốc quen cách hiến dâng.
Trong phòng chờ sinh có 6 giường, ngoài Tô Mi còn có hai sản phụ khác, so với Tô Mi thì họ bình tĩnh hơn nhiều.
Giường bên cạnh Tô Mi là một cô gái không chênh lệch tuổi tác với Tô Mi là mấy, cô nàng thong thả ăn táo, nghe nhạc. Tô Mi hâm mộ hỏi: ''Miệng tử cung của cô vẫn chưa mở à?'' Trong ấn tượng của cô ấy, chỉ có những thai phụ miệng tử cung chưa mở thì mới bình tĩnh như vậy.

Mở 5 phân rồi, một chút nữa là lên giường sinh ngay.'' Cô gái cười rạng rỡ, không thấy đau đớn gì.

''Cô sinh đứa thứ 2 à?'' An Phi cũng ngạc nhiên.

''Không phải đâu, là con so, tôi sinh không đau mà.'' Cô gái vẫn nở nụ cười.

An Phi quay đầu nhìn thoáng Tô Mi, khẽ hừ một tiếng, Tô Mi cố chấp nói nhỏ: ''Tớ không hối hận.''

Khoảng 15 phút sau, Lý Thư Quyên quay lại, đưa cô gái giường bên đi sinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.