• 945

Chương 285: MẤT NGỦ



Anh... tiễn em.
Anh khó xử nói, giúp An Phi mở cửa xe.


Cảm ơn, em muốn yên tĩnh một mình.
An Phi từ chối không c8hút nghĩ ngợi, nửa tiếng trước, trong mắt cô, anh là người tốt, thật lòng muốn nắm tay cả đời. Nửa tiếng sau, trong mắt cô,3 anh trở nên đáng ghét, trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.
Cô quen Âu Dương không được ba mẹ chúc phúc, cô kiên trì suốt bốn năm trời, không oán không hận. Còn với anh, chỉ mới một cơn sóng gió, cô đã muốn buông tay, hoàn toàn không quan tâm đến việc anh yêu cô bao nhiêu, không quan tâm đến lời khẩn cầu của anh, thì ra tình cảm của cô đối với anh cũng chỉ đến vậy.
An Phi không nói gì, cô đi thẳng lên lầu.
Đột nhiên Mễ Lan đứng bật dậy, ngạc nhiên hô:
Chào Chủ nhiệm Vương.

Cô ngẩng đầu, Vương Dịch Tường và anh ba đứng trước bàn. Đôi mắt anh đỏ hoe, hai quầng mắt thâm đen, rõ ràng cả đêm không ngủ.
Lúc ở cùng Âu Dương, cô đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng cũng chấm dứt không lý do. Còn anh vừa là thầy vừa là bạn, cô cảm thấy đoạn tình cảm này không ồn ào, không sôi nổi, không yêu đến tan nát cõi lòng, không sông cạn đá mòn, cô yêu sự chững chạc, sự cẩn thận hài hước của anh, anh yêu sự hoạt bát đáng yêu, cứng cỏi chân thành của cô.
Thậm chí có đôi lúc cô còn cảm thấy xấu hổ, cho rằng mình yêu anh không đủ sâu đậm, nhưng lúc vừa nhận ra có lẽ sẽ mất đi anh, cô mới lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau thấu tận xương tủy.
Dưới lầu khu dân cư, Vương Dịch Tường dừng xe ở chỗ thường đỗ, anh dựa vào cây cột của vườn hoa sau xe, cầm một điếu thuốc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh dập tắt điếu thuốc, giọng nói hơi khàn khàn:
Thực sự xin lỗi, là lỗi của anh.

Tốt nghiệp ba năm, cô chưa từng đến đây, dòng người hối hả, vẫn giống năm đó cô còn đi học, cô chậm rãi dạo bước trong đám đông, đột nhiên cảm thấy mình như đang xuyên không.
Cô đi từ bến xe về nhà, lúc một mình vô vọng, đi bộ là cách chữa lành vết thương tốt nhất. Bởi vì trên đường, có thể không cần nghĩ gì, cũng có thể tùy tiện suy nghĩ bất kỳ điều gì, có thể khóc, có thể cười, có thể lầm bầm, sẽ không ai quan tâm đến một người kì lạ như bạn trên đường.
An Phi lập tức gọi điện cho Chu Tiểu Xuyên, dù sao cũng nên vừa vừa phải phải, có tức giận cũng không được chậm trễ chuyện quan trọng.

Ơ, bạn học cũ, lâu rồi không nghe tin cậu, nhớ tớ à?
Chu Tiểu Xuyên vẫn linh tinh lang tang như trước trong điện thoại.

Kết án?
An Phi ngạc nhiên hỏi, Chu Tiểu Xuyên không nhắc lại, bọn họ cũng sắp quên mất chuyện ngộ độc thủy ngân.

Ừ, là bệnh nhân giường 9 của các cậu đấy, chồng bà ấy khai rồi, lúc đầu ông ta bỏ thủy ngân vào đồ ăn của bà ấy, sau đó tiêm 5ml thủy ngân vào tĩnh mạch ở bệnh viện, sao mà không đột tử được chứ?
Chu Tiểu Xuyên nhẹ nhàng nói, An Phi không khỏi rợn tóc gáy, người đầu ấp tay gối đẩy bà ấy vào đường chết, người phụ nữ đó chết không rõ ràng, có lẽ đến khi chết bà ấy vẫn còn mơ hồ.

Bác sĩ An, Tường Tử nói bệnh viện không xét nghiệm nổi máu của tôi, cần cô giúp một tay, cô xem...
Anh ba đợi Vương Dịch Tường mở miệng, rốt cuộc đợi một lúc lâu mà anh vẫn đứng yên như một khúc gỗ không nói năng gì, nên anh ta đành tự mở miệng nói.
Bệnh của anh ba nghi ngờ bị ngộ độc Thallium, chỉ có trung tâm xét nghiệm chất độc đội cảnh sát hình sự thành phố mới kiểm tra được. Vương Dịch Tường dẫn anh ta đến, đơn giản là muốn An Phi gọi cho Chu Tiểu Xuyên một cuộc điện thoại.
Tình yêu trước, ba mẹ cô không đồng ý, tình yêu này, ngược lại là đối phương không đồng ý, có lẽ là quả báo.

Phi Phi, em yêu anh chưa đủ.
Anh đau khổ nhắm mắt, thì thào nói.
Trên lầu, không khí hài hòa ấm cúng, cả nhà đang đợi cô ăn cơm, bốn món mặn một món canh nhanh chóng được dọn lên bàn, An Phi cười nói với ba mẹ, nhà vĩnh viễn là cảng tránh gió cuối cùng của con người.
Về lại phòng mình, tháo lớp mặt nạ xuống, nước mắt An Phi không kiềm được chảy xuống.
Dừng một chút, anh nói tiếp:
Sau này chúng ta sẽ không phải ở cùng với bọn họ, nên em đừng để ý thái độ của bọn họ quá.

An Phi cười tự giễu:
Hôn nhân không được ba mẹ chúc phúc sẽ hạnh phúc sao?


Em gả cho anh, chứ không phải mẹ anh mà!
Anh vội vàng nói, thuyết phục cô, cũng tự thuyết phục chính mình.

Hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của hai người, mà đó là chuyện của hai gia đình.
An Phi không tin Cát Phù Dung và mẹ Vương sẽ ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.
Thì ra tình yêu có thể mang lại những mùi vị khác nhau, nhưng nỗi đau khi buông tay lại rất giống nhau.
Cô đứng ven đường đợi xe khách đến, một tiếng sau đến bến xe.

Trước khi quen anh, chẳng có chỗ nào là em không dám đi cả, đừng nói là những nơi5 gần đây, cho dù là chân trời góc biển, em cũng có thể tự về nhà được.
Ánh mắt thờ ơ của cô khi nhìn anh làm anh không dám nhìn thẳng lại.
Trong lúc anh do dự, cô đã nhanh chóng rời đi.
Đèn phòng đối diện hình như sáng cả đêm.
Sáng hôm sau, Chủ nhiệm Hàn thăm phòng xong, dặn dò An Phi những chuyện cần chú ý rồi về phòng trực, An Phi và Mễ Lan ngồi sau bàn sửa lời dặn bác sĩ.

Đừng lắm mồm nữa, có việc nhờ cậu đây, bên bọn tớ có người đang nghi ngờ bị ngộ độc Thallium, muốn đến trung tâm xét nghiệm chất độc của các cậu kiểm tra thử, giúp một tay nhé.
An Phi nói thẳng, không bị lái theo suy nghĩ của anh ta.

Tớ nói này, cậu không thể ngừng được à, vụ án ngộ độc thủy ngân lần trước mới kết án xong, bây giờ lại bị ngộ độc Thallium.
Chu Tiểu Xuyên thở dài.
Nếu là sáng hôm qua nhìn thấy anh như vậy, cô chắc chắn sẽ đau lòng, còn bây giờ chẳng biết tại sao cô lại thấy yên tâm.
An Phi giật mình nhớ hôm qua đã hẹn 9 giờ rưỡi đến bệnh viện, quay sang nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ sáng rồi.
Tuy đã đoán được một phần, nhưng lúc nghe tin chính xác, trong lòng An Phi vẫn thấy ghê tởm.

Lần này chắc không phải lại là khúc mắc tình cảm nữa đó chứ?
Chu Tiểu Xuyên tò mò hỏi.

Em không quen đường xá ở đây, đừng lộn xộn nữa, anh9 đưa em về.
Vương Dịch Tường không nói gì thêm nữa, đẩy cô vào xe.
Cô kiên cường đứng im như núi, anh sợ làm cô đa6u, cuối cùng suy sụp thả tay ra.

Động cơ của ông ta là gì?


Bà nội nó, cái tên khốn nạn đó mua cho vợ bảo hiểm nhân thọ trị giá một triệu tệ, vì một triệu tệ...
Chu Tiểu Xuyên cắn răng nghiến lợi nói.

Nói thật thì tớ cũng không biết, nếu chẩn đoán được chính xác là vậy thì công việc của mấy cậu lại bận rồi, nghe nói bây giờ loại án thế này không có nhiều vụ phá được án, đa số là án chưa được giải quyết.
An Phi tra được một vài vụ án ngộ độc Thallium, nhưng cuối cùng số vụ án phá được không nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.