• 945

Chương 291: ĂN VẠ


Từ nhỏ, bà thực hành chính sách nuôi thả con gái, rất ít can thiệp vào chuyện nhỏ chuyện lớn nào, chỉ kiên quyết không để con gái lấy chồng xa.
Bà gả đến thành phố L, xa nhà hơn trăm kilomet, so với những chị em trong thôn thì cũng coi như là lấy chồng xa.

Ở thành phố L, bà không có3 ai thân thích, không nhà mẹ đẻ, chỉ thường xuyên qua lại với mấy người bạn học, những khi cãi nhau với An Quốc Cường, bà không có ai để tâm sự cả, v9ô cùng hối hận khi gả tới đây.

Vậy nên khi con gái muốn bỏ nhà chuyển qua phía Nam xa nghìn dặm, bà sống chết không cho.

Phi Phi, ng6ồi xuống xem tivi với mẹ.
Bà đợi An Phi về nhà rồi tìm cách nói chuyện.

Mẹ, con đi làm mệt cả ngày rồi, buổi tối con đã đi ăn cơm với Mộc T5ử rồi, sáng mai còn phải đến bệnh viện nữa, mệt đến mức không nhấc chân lên nổi nữa, mẹ tha cho con đi.
An Phi mất kiên nhẫn oán giận, bây giờ cô chỉ muốn yên lặng nằm trên giường suy nghĩ kỹ càng.

Ơ kìa, đi làm có thời gian, đi với bạn có thời gian mà ngồi với mẹ một chút lại không có thời gian à?
Cát Phù Dung sầm mặt nói.
Trong lòng An Phi càng loạn hơn, rốt cuộc là anh đang làm cái gì vậy, uy hiếp cô sao?
Nếu như là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không xuống, nhưng đêm nay trong lòng cô vô cùng lo lắng và buồn bực, khát vọng một cái ôm ấp áp, khát vọng được chạy trốn, khát vọng được giải tỏa cảm xúc của mình.
Cô thay đồ bình thường, mặc thêm áo khoác, rón rén đi ra cửa, thay đôi giày thể thao, mở cửa xuống lầu.
An Phi vội thỏa hiệp, mẹ đã tức giận thì bổ sung thời gian gấp ba lần để dỗ dành cũng vô dụng.
Trên tivi đang chiếu
Lưu lạc ở Quan Đông
,
Lượng kiếm
của Lý Ấu Bân vừa hạ nhiệt, Cát Phù Dung cực kỳ yêu thích phim của ông ấy.
An Phi ngồi bên cạnh mẹ, xoa bóp vai bà để lấy lòng, nịnh nọt cười nói:
Sao vậy được, có bận hơn nữa con vẫn có thời gian bên mẹ mà.

An Phi ngại ngùng cười khan, nói:
Dạo này khoa bọn họ có nhiều ca nặng phải phẫu thuật, bận lắm ạ.


Vậy con nói nó một tiếng, bảo nó cuối tuần sang ăn cơm, uống vài ly với ba con.
Cát Phù Dung ép từng bước.

Vâng.
An Phi nhận lời luôn, cô hiểu lời nói xa gần của mẹ.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, cô giật mình. Cuống cuồng tìm điện thoại bị ném đi đâu đó, cuối cùng cô lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình là dãy số quen thuộc.

Anh đang ở dưới nhà em.
Trong điện thoại là giọng nói trầm thấp của Vương Dịch Tường.
An Phi quay sang nhìn đồng hồ báo thức, khẽ nói:
Gần mười một giờ rồi.

Nói về người yêu mới của hai ben? Hay những nỗi tương tư?
Nói cái gì cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Nhưng vì sao chỉ một cuộc điện thoại đã làm trái tim cô, thậm chí là cả người cô đều rối loạn.
Cửa cầu thang, Vương Dịch Tường ngồi bệt xuống bậc thềm, cầm điện thoại trong tay, ngửa đầu nhìn trời.

Đêm hôm khuya khoắt, anh nổi điên cái gì vậy?
An Phi chậm rãi đi đến sau lưng anh, khẽ trách.
Anh quay đầu, ngước nhìn cô, miệng nở nụ cười, khuôn mặt đỏ bừng, là trạng thái mỗi khi anh uống quá nhiều rượu.
An Phi giật mình, chẳng lẽ là Âu Dương?
Sau khi chia tay với Âu Dương, trong cơn giận cô đổi số điện thoại di động, anh ta biết số điện thoại cố định của nhà cô.
Trong phút chốc, trong lòng cô bắt đầu hỗn loạn, sao anh ta lại tìm cô?

Được rồi, con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Cát Phù Dung thấy An Phi mệt mỏi, bà cũng không đành lòng. Bà hiểu, An Phi không muốn nói, bà cũng không ép cô.

Cảm ơn mẹ, mẹ ngủ ngon.
An Phi xoay người định rời đi.

Đủng rồi, lúc tối có một cậu giọng miền Nam gọi điện cho con, nói là bạn học của con.

Là để giải thích vì sao mình đột nhiên mất hình mất dạng sao? Là muốn níu kéo tình cảm của hai người? Hay chỉ để hỏi cô có sống tốt không?
Lúc chia tay, cô rất muốn tìm anh ta để hỏi rõ vì sao, còn bây giờ cô không còn muốn nữa, thậm chí là không dám nghe điện thoại của anh ta.
Giữa hai người đã kết thúc hoàn toàn rồi, còn cái gì để nói nữa đâu?
Khuôn mặt Cát Phù Dung hiện lên ý cười, bà hỏi:
Chuyện bệnh viện các con trở thành bệnh viện hàng đầu thế nào? Sao dạo này không nghe con nhắc tới.


Lúc trước, lãnh đạo bệnh viện nói tháng 10 khởi động, sang tháng 3 năm sau thì đánh giá, bây giờ nhìn lại thì chắc năm sau mới khởi động được. Khoa của bọn con là khoa quan trọng, Chủ nhiệm đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu rồi.
An Phi vừa nghe mẹ hỏi đến chuyện bệnh viện, cô lén lút thở phào một hơi.

Gần một tuần rồi Dịch Tường không đến nhà chúng ta ăn cơm, hai đứa cãi nhau à?
Cát Phù Dung bất ngờ hỏi tiếp.

Anh muốn gặp em.
Anh thì thào nói, hình như vừa uống rượu.

Muộn quá rồi.
Trong phòng khách đã tắt đèn, chắc ba mẹ đã đi ngủ, An Phi không do dự từ chối thẳng.

Anh đợi em, sẽ ở đây đợi mãi, không gặp không về.
Anh cười rộ lên, nụ cười tà ác làm người ta thấy sợ hãi.
Anh đứng dậy, xông thẳng đến, mùi rượu xộc vào mũi An Phi.

Cuối cùng, cô bị anh đè vào tường, mặt anh ngay gần trước mặt cô, hơi nóng xông vào mặt.

Đầu óc cô ong lên một tiếng, không biết phải làm sao, đây là kabedon à? Trong phút chốc, cô quên cả giãy giụa.

Anh hôn cô, cô không biết mình nổi điên cái gì mà lại đi đáp lại, bọn họ điên cuồng hơn bất kỳ lần nào.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới nhận ra bọn họ đang chiến tranh với nhau, vùng vằng hỏi anh:
Anh điên rồi à?



Anh không có! Phi Phi, anh không muốn buông em ra, vĩnh viễn không muốn, cho dù phải buộc lại, anh cũng phải buộc em vào cạnh người. Anh không quan tâm em có yêu anh không, dù sao thì anh cũng tin tưởng không ai yêu em hơn anh đâu.
Anh lại thấp giọng nói bên tai cô.


Anh uống say rồi, buông em ra.
An Phi mặt đỏ đến mang tai, cho tới bây giờ anh luôn nói lời ân ái rất kín đáo, khi thân mật anh lúc nào ôn tồn lễ độ, tối nay cô cảm thấy anh hoàn toàn khác với lúc trước, điên cuồng mà ngang ngược.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.