• 466

Chương 298: PHÒNG TRÁNH TAI HỌA


Nghe vậy, Thị trưởng Văn ngẩng đầu, mỉm cười nói:
Chủ nhiệm Vương, cậu muốn nói gì thì cứ nói, trong đây không có người 8ngoài.


Viện trưởng Tiêu không ngờ Thị trưởng Văn lại biết Vương Dịch Tường, ông vốn muốn đứng dậy giới thiệu, g3iờ lại ngồi xuống.

Vương Dịch Tường từng làm phẫu thuật bắc cầu mạch vành(1) cho ba của Thị trưởng Văn nên bà bi9ết anh, vả lại lúc trước chuyện của Lâm Mộng Phạm lan truyền rộng rãi, trong đại viện ủy ban thành phố không ai không bi6ết anh.
Thứ nhất, cần thu thập đầy đủ bệnh án, nhất là chỉ tiêu các hạng mục xét nghiệm, lúc chuyên gia đến khám thì cũng không đến mức là kiếm không ra.
Thứ hai, dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không được để bất kỳ ca tử vong nào xuất hiện nữa, cho dù chị thức trắng đêm cũng phải giữ được mạng sống của bệnh nhân trước khi chuyên gia tới.
Trong lòng chị thầm tính toán, nhưng bước chân không hề chậm lại, chị vội chạy tới khoa Cấp cứu xem.

Cậu có liên hệ được với bọn họ không?
Thị trưởng Văn hơi do dự, đi Bắc Kinh xa hơn vào tỉnh, nếu về tay không sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Có, tôi tình nguyện đi một chuyến.
Vương Dịch Tường có một cậu đàn em ở khoa Nội tim bệnh viện 307, có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Thị trưởng Văn nhìn Viện trưởng Tiêu và Chủ nhiệm Thôi, tham khảo ý kiến của bọn họ.
Chủ nhiệm hiểu rõ, chị không nói thì những nhân viên cấp dưới đều lo lắng sốt vó sau ca đột tử của Điền Minh, họ đều sẽ làm hết trách nhiệm.

Chủ nhiệm Thôi, bệnh nhân tử vong ngoài ý muốn thì xử lý thế nào.
An Phi không nhịn được hỏi, cô cứ cảm thấy mình không thể trốn trách nhiệm trong vụ tử vong của Điền Minh được.

Chị Phi, ca này em trực, chị vì lo lắng nên mới không về, có phải chịu trách nhiệm cũng là em, em phải xử lý mới đúng.
Chu Phác cướp lời, cậu ấy thấy An Phi tự trách nên trong lòng rất áy náy.

Viện trưởng đã sắp xếp Trưởng khoa Tưởng giải quyết hậu quả rồi, chúng ta chỉ cần phụ trách điều trị. Bệnh tật của bệnh nhân cũng có lúc phát triển ngoài dự liệu của bác sĩ, mọi thứ vẫn chưa kết luận, mọi người đừng lo lắng quá. Vả lại, khoa Cấp cứu xảy ra chuyện, tôi là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm, tôi đã không nói gì rồi, mọi người giành giật cái gì?
Tuy giọng nói nghiêm túc nhưng trong lòng Chủ nhiệm Thôi cũng thấy ấm áp.

Chủ nhiệm Thôi nói rất đúng, cứ yên tâm làm việc, đừng nghĩ chuyện khác nữa, cho dù trời có sập xuống thì cũng còn đám người già bọn chú chống đỡ.
Chủ nhiệm Hàn cười híp mắt, từ từ nói.

Nếu đổi lại là tớ, không biết có gây thêm rắc rối cho Chủ nhiệm không nữa.
Lữ Tiêu Tiêu lè lưỡi bướng bỉnh nói. Từ những lời này, có thể thấy cô ta đã thật sự buông bỏ chuyện của Lâm Mộng Phạm.

Ở Bắc Kinh, những xét nghiệm chất độc đều được đưa đến bệnh viện 307 làm, bên đó thiết bị đầy đủ, kết q5uả xét nghiệm nhanh chóng, để kiểm tra kết quả xét nghiệm của trung tâm kiểm soát, tôi đề nghị chúng ta đưa một phần tiêu bản đến Bắc Kinh, sẽ chắc chắn hơn một chút.

Vương Dịch Tường nói một hơi, yên lặng đợi câu trả lời của Thị trưởng Văn. Anh cứ không yên lòng, tự hỏi nếu vào tỉnh mà không tra ra được thì phải làm sao, anh nghĩ phải có một phương án dự phòng, một đường lui.
Dù sao y học cũng là khoa học thực tiễn, nhiều khi phải nghiệm chứng lẫn nhau. Bệnh viện Hiệp Hòa là bệnh viện tốt nhất Trung Quốc, nhưng cũng không thể phát hiện được bệnh nhân bị ngộ độc Thallium ngay lần đầu tiên. Sau đó người nhà lên mạng xin giúp đỡ, có người nhắc nhở là ngộ độc Thallium mới đi làm xét nghiệm tương ứng.

Kiểm tra nhiều thì càng tốt, tôi sẽ cử người đi cùng Chủ nhiệm Vương.
Viện trưởng Tiêu ủng hộ ý kiến của Vương Dịch Tường. Ông là Viện trưởng, xuất thân từ lâm sàng, hiểu cái gì nặng cái gì nhẹ.

Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Chủ nhiệm Vương.
Chủ nhiệm Thôi cũng ủng hộ theo.

Được, anh sắp xếp đi, chúng ta tiến hành đồng bộ, tranh thủ tìm ra nguyên nhân gây bệnh chính xác.
Cuối cùng Thị trưởng Văn cũng ra lệnh.
Vành mắt An Phi và Chu Phác đỏ hoe, suýt rơi lệ, bị phê bình một phen, trong lòng bọn họ cũng dễ chịu hơn một chút, rốt cuộc lại được an ủi ngược, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Một giờ sáng, chuyên gia trong tỉnh đến, tổng cộng ba người, hai nam một nữ, Giáo sư Lưu Hàn Phỉ trung tâm kiểm soát, Chủ nhiệm Kỷ Xuân Lệ và Kiều Học Cường viện phòng ngành tỉnh.
Viện trưởng Tiêu đã về nhà nghỉ ngơi, Trưởng khoa Tưởng và Chủ nhiệm Thôi đại diện bệnh viện tiếp đón ba vị chuyên gia.
Phòng theo dõi rất trật tự yên lặng, dưới sự đề nghị của An Phi, cô và Lữ Tiêu Tiêu, Tiêu Lỗi, Chu Phác, Cao Dĩnh chia thành năm nhóm, mỗi người phụ trách từ ba tới bốn bệnh nhân. Vừa có thể tránh hỗn loạn, cũng dễ giải thích với người nhà hơn.
Chủ nhiệm Thôi gọi Dư Hạo Nhiên từ phòng cấp cứu, Chủ nhiệm Hàn từ phòng bệnh đến tập trung, mở cuộc họp nhỏ, chỉ thông báo sơ về tiến triển cho mọi người biết.

Chắc rạng sáng chuyên gia trong tỉnh sẽ đến, trước khi bọn họ đến, phải phúc tra khí máu và sinh hóa máu cho bệnh nhân nặng mỗi tiếng một lần, bệnh nhân nhẹ thì 2 tiếng một lần, càng phải chú ý đến nồng độ Kali máu của bệnh nhân, phát hiện vấn đề kịp thời, tiêm Kali vào tĩnh mạch trung tâm khi cần thiết.

Để lại người của cục Y tế, Thị trưởng Văn rút lui trước, trước khi đi, bà nói với lãnh đạo trung tâm kiểm soát, có tin tức gì thì phải thông báo cho bà ngay.
Chủ nhiệm Thôi thở dài một hơi, mọi chuyện thuận lợi ngoài dự tính, Thị trưởng Văn vừa ra tay, tất cả các vấn đề như tìm ngọn nguồn, tìm nguyên nhân gây bệnh, đề phòng tin đồn nhảm đều được xử lý rõ ràng mạch lạc. Công việc điều trị không chỉ là chuyện của khoa cấp cứu, thậm chí không chỉ là chuyện của một mình bệnh viện nhân dân thành phố L, mà cả bệnh viện tỉnh, chuyên gia của viện phòng ngành tỉnh có lẽ cũng sẽ chạy tới ngay trong đêm.
Khoa Cấp cứu không chỉ tạo dựng hình ảnh cho mình trước mặt chuyên gia tỉnh, mà còn là bộ mặt của cả bệnh viện nhân dân thành phố L, chị nào dám xem thường.
Ba người tầm 50 tuổi, tuy phải lặn lội từ xa đến giữa đêm hôm thế này nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, Trưởng khoa Tưởng liên tục mời bọn họ đến phòng giảng dạy uống nước nhưng bị từ chối, ba người đi thẳng đến phòng theo dõi.

Trong phòng theo dõi, những bệnh nhân trong sự kiện lần này nằm viện được dồn hết vào bên trái, giờ phút này, đèn đuốc sáng trưng, An Phi thỉnh thoảng đi tuần tra, tiến hành điều trị và kiểm tra đâu vào đấy.

Thấy nhiều bác sĩ và y tá trông chừng như vậy, cảm xúc của người nhà và bệnh nhân dần ổn định lại.

Ba vị chuyên gia đến cạnh giường bệnh nhân hỏi thăm vài vấn đề cụ thể, rồi kiểm tra bệnh án và kết quả xét nghiệm của bệnh nhân, rồi sang phòng giảng dạy.


Phòng thí nghiệm của chúng tôi đã cho ra kết quả xét nghiệm, nghi ngờ là sự kiện ngộ độc muối Bismuth hòa tan(2) hiếm gặp.
Giáo sư Lưu Hàn Phỉ nhận chai nước khoáng trợ lý khoa Y tế đưa tới, uống một ngụm, mở miệng nói đầu tiên.

(2) Muối Bismuth hòa tan: được dùng để điều trị viêm loét dạ dày tá tráng, nhiễm H.pylori, tác dụng phụ có thể gây tử vong, nhiễm độc bismuth và bệnh não gây tử vong ở bệnh nhân suy thận hoặc nếu có khoảng thời gian dài, suy thận và tổn thương gan.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.