Chương 303: THẾ GIỚI HAI NGƯỜI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1314 chữ
- 2022-02-06 09:40:45
An Phi vẽ xong nét cuối cùng, nhìn hình chibi của người nào đó trên giấy, vô cùng hài lòng, cô ký tên mình vào góc trái bên trên.
Rửa ta8y xong, An Phi thấy trên bàn có hai món mặn một món canh, sườn xào chua ngọt, ót xanh xào khoai tây sợi, canh củ cải sợi, đều là những thứ cô t3hích ăn, cô cười ngọt ngào ngồi xuống.
Anh lấy một xấp giấy quảng cáo từ dưới bàn lên, ngoài ra còn thêm bản đồ của thành phố L, tự giác đặt trước mặt An Phi, vẻ mặt đang đợi được khen ngợi.
Nhưng mà em chưa nghĩ đến chuyện này.
An Phi xấu hổ mất tự nhiên.
Không sao, vậy coi như em tư vấn giúp anh, mua nhà cưới ở đâu thì ổn đây.
Khuôn mặt anh lại hiện lên nụ cười, lập tức kéo dài khoảng cách giữa hai người, kéo rất xa.
Lời nói làm An Phi nghẹn suýt nổ tung, có ý gì vậy, tư vấn anh mua nhà cưới? Nói như nhà cưới không liên quan gì đến cô vậy, chẳng lẽ anh định lấy nhà cưới cô chọn để cưới người khác à?
Anh bảo người anh chuẩn bị cưới chọn đi.
Cô bĩu môi, dựa vào ghế sofa, lạnh lùng hừ một tiếng.
Là tại người ta không chịu chọn đó chứ, nên mới đến lượt em.
Anh ra vẻ tủi thân và bị ức hiếp như cô vợ nhỏ, khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
An Phi không nhịn được nở nụ cười,
Được rồi được rồi, không đùa với anh nữa, em thích bên hồ, khu dân cư nào cũng được, tốt nhất là nên lựa căn nhà nào có phòng ngủ thấy được mặt hồ.
Cô thích lãng mạn như những cô gái khác, thích ngắm biển lớn, xuân về hoa nở, nhưng đáng tiếc thành phố L không phải là thành phố ven biển, cùng lắm là chỉ hướng về hồ nước được thôi.
Em nói không đáng tin tí nào, anh phải đi hỏi bác trai xem sao.
Đương nhiên, Vương Dịch Tường không hài lòng với câu trả lời của câu.
Hừ, em nói không tin, vậy hỏi em làm gì!
An Phi tức giận ngoác miệng ra.
Bởi vì cho dù mẹ thương anh nhất, bà cũng sẽ chỉ vì một lời nói phật lòng mà trách móc chửi mắng, rồi đi khóc lóc kể lể với những người quanh giống như anh là đứa con bất hiếu vậy. Cho dù bà ấy nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng chưa từng cãi lại một câu. Trong lòng anh, mẹ lúc nào cũng dịu dàng như trước kia.
Sau khi kết hôn, chắc chắn anh sẽ không sống cùng ba mẹ, dẫn cô về nhà chính là trở ngại lớn nhất của anh, bây giờ anh muốn nói trước mặt cho cô biết, vì sao đã quen lâu như vậy nhưng anh vẫn không dẫn cô về gặp ba mẹ.
Cô khoan dung và dũng cảm vượt quá tưởng tượng của anh, ít ra cô tình nguyện cùng anh đối mặt với gia đình ruột thịt như vậy. Cho dù cô là bác sĩ, cô cũng hiểu chứng trầm cảm không thể điều trị khỏi hoàn toàn được.
Em thấy hình như chị gái của anh cũng không thích em.
An Phi nhỏ giọng lầm bầm.
Muốn cưới con gái người ta thì phải hỏi ý kiến người ta rồi.
Anh nói có lý, làm cô không nói gì được nữa, chỉ có thể gượng cười.
Vương Dịch Tường biết, trong lòng An Phi, ba mẹ không ủng hộ là một trở ngại không thể vượt qua được. Anh bằng lòng xóa bỏ sự băn khoăn của cô, để cô không có gì tiếc nuối khi ở cùng mình, nhưng đáng tiếc, gia đình ruột thịt của anh không giống Trần Long Vũ, không cần phải lo trước tính sau.
(1) Thuốc Prozac: thuốc chống trầm cảm.
Cứ như vậy, tính tình nóng nảy của bà ấy càng ngày càng khó khống chế, thường trách mắng ba, đối với anh, mẹ và gia đình bắt đầu trở nên xa lạ, thậm chí anh còn hơi không muốn về nhà.
Chứng trầm cảm của mẹ thuộc cấp độ trung bình, sau khi dùng thuốc để khống chế thì cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bà ấy lại không chịu uống thuốc. Bắt một người phụ nữ mạnh mẽ cả đời thừa nhận tinh thần mình có vấn đề, trong lòng bà mất mặt biết bao, không thể chấp nhận được.
Vả lại, thuốc điều trị trầm cảm là thuốc Prozac(1) nhập khẩu, với bà ấy, chi phí một tháng là số tiền rất lớn, cho dù tháng nào anh cũng gửi thuốc về đúng hạn, nhưng bà ấy cũng không chịu uống đúng liều.
Nhà cưới của anh mà, ý kiến của em, anh chỉ xem như là để tham khảo thôi.
Anh đắc ý với lời nói của mình.
Nhà cưới của anh thì sao phải đi hỏi ý kiến của ba em?
Cô lớn tiếng kháng nghị.
Vậy thì, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để cho cô điều tốt nhất. Có tủi thân, có khó khăn, có kinh khủng thế nào, anh cũng tình nguyện cùng cô đối mặt.
An Phi không tình nguyện từ yêu đương bước đến hôn nhân, vậy thì để anh.
Chưa nghĩ đến?
Nụ cười trên mặt Vương Dịch Tường cứng đờ, từ từ biến thành hững hờ.
Anh đừng giận mà, em không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy hơi đột ngột thôi.
An Phi luống cuống tay chân nói.
Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà em phải đến nhà anh, anh mới chịu nói vậy.
An Phi gắp m9ột miếng sườn bò bỏ vào miệng, nói cũng không rõ ràng.
Ăn cơm trước đã, đừng vội.
Vương Dịch Tường cười như không.
Chúng ta... vẫn chưa...
An Phi lắp bắp nói, hai người bọn họ vẫn chưa đính hôn, ba mẹ hai bên còn chưa gặp mặt nhau, thậm chí mẹ anh còn không thích cô, làm sao mà tính đến chuyện mua nhà được?
Năm nay toàn cầu bị khủng hoảng kinh tế, rất nhiều người nói tiền là vua, không dám mua nhà, nên có không ít căn nhà đang được ưu đãi. Nhưng mà anh đoán năm sau thị trường nhà đất sẽ tăng cao hơn lúc trước, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để mua. Anh biết em thích nhà bên hồ, muốn chọn khu dân cư nào? Làm hàng xóm với Tô Mi không?
An Phi bất6 mãn trừng mắt liếc anh, tốc độ ăn không giảm. Tay nghề của anh không kém hơn Cát Phù Dung tí nào, nhất là nấu canh, chỉ có hơn chứ không kém. 5Cô ăn hẳn hai chén canh, đến khi không ăn được nữa mới thôi, nằm trên ghế sofa xoa bụng kêu no.
Vương Dịch Tường dọn dẹp bát đũa xong, ngồi cạnh cô, giả vờ thờ ơ hỏi:
Phi Phi, em nói thử xem, khi nào chúng ta nên mua nhà?
Mua nhà?
An Phi không phản ứng kịp.
Đúng, nhà của chúng ta.
Vương Dịch Tường ra vẻ đương nhiên, giống như cô mới là người chuyện bé xé to.
Chuyện lần trước, mẹ anh...
Cuối cùng An Phi cũng hỏi câu này, thể hiện cô vẫn nguyện ý đối mặt với các vấn đề khác với anh.
Tâm trạng bà ấy lúc tốt lúc xấu, sau khi em đi rồi còn giải thích với anh, nói không phải bà ấy muốn phá rối chuyện của chúng ta, khen em là một cô gái tốt, bà ấy... chỉ không khống chế được bản thân mình thôi.
Vương Dịch Tường khó khăn giải thích, chua xót cười nhạt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.