• 466

Chương 305: ĐIỆN GIẬT THẦN BÍ


Khương Thiệu Vân đỏ bừng mặt, cô ấy đến khoa Cấp cứu đã lâu, nhưng không thể so được với thâm niên của cô Cao, cô ấy thấy Lưu San không8 để mình vào mắt nên mới nói lời tổn thương người khác như vậy.

Tổ hộ lý ở khoa Cấp cứu có thể được xem là gương mẫu ở trong b3ệnh viện, Lưu San rất để ý đến uy tín của tổ, dù sao rất nhiều người trong đây đều do chị ấy dẫn dắt.

Bình thường đừng nói là 9chống đối ra mặt, trước mặt chị ấy, không ai dám nói
không
.
Chủ nhiệm Hàn nghe vậy nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi tới phòng cấp cứu.

Chị Thiệu Vân, tình hình thế nào vậy?
An Phi thuận miệng hỏi.

Nghe nói là đang sửa sang nhà cửa, có chỗ hở điện, hai người bọn họ rơi từ giá đỡ sắt xuống, một người chết một người bị thương.
Khương Thiệu Vân nói sơ tình hình.
Đi một vòng, đồng hồ trên tường đã điểm gần 10 giờ, mọi người đau lưng mỏi gối.
An Phi và Mễ Lan bắt đầu sửa lại lời dặn của bác sĩ, bác sĩ thực tập chuyển khoa đang viết quá trình mắc bệnh, Chủ nhiệm Hàn nhàn nhã ngồi sau lưng bọn họ uống trà. Ông và An Quốc Cường giống nhau, rất thích uống trà.

Chủ nhiệm Hàn, trong phòng cấp cứu vừa nhận một bệnh nhân bị điện giật, tim ngừng đập hai lần, Tiêu Tiêu bảo chú đến xem.
Khương Thiệu Vân từ ngoài chạy vào, sốt ruột nói.

Gián tiếp qua một người mà còn bị hôn mê, vậy chắc chắn không phải là điện dân dụng rồi, vậy mà còn nói đã tắt nguồn điện rồi, chắc là trốn trách nhiệm đây mà.
Trong lòng An Phi thầm suy đoán.
Thấy bệnh nhân đã ổn định, An Phi lén lút ra ngoài, vừa đi ra, cô thấy Khương Thiệu Vân ngồi trong quầy rầu rĩ không vui.

Sao vậy, còn giận à?
An Phi ôm vai cô ấy.

Ở chân, anh ta không phải là người đầu tiên tiếp xúc với điện.
Chủ nhiệm Hàn trả lời.
An Phi ngạc nhiên nhìn Lữ Tiêu Tiêu, không hiểu lời của Chủ nhiệm Hàn nói.

Bọn họ đang thi công, đứng ở trên khung sắt. Anh ta mang dép cao su, người bên cạnh mang giày vải, người kia giật điện đầu tiên, run lên, thấy vậy, anh ta dùng chân đạp người kia xuống, muốn đá anh ta xuống khỏi khung sắt. Vừa động vào người kia, anh ta cũng bị điện giật, hai người cùng nhau té xuống. Kết quả người kia thì chết, còn anh ta hôn mệ tại chỗ. May là ở gần với bệnh viện của chúng ta, nếu không thì chắc cái mạng này không nhặt lại được nữa.
Lữ Tiêu Tiêu nhỏ giọng giải thích với cô.
Ngoài phòng cấp cứu, một người phụ nữ khóc thút thít, chắc cũng khóc một lúc lâu rồi, trên mặt loang lổ vệt nước mắt, gào khàn giọng, khóc khàn giọng, cuối cùng trong mắt cũng không còn nước mắt. Người phụ nữ tầm 30 tuổi, không có ai đi cùng.
Trong phòng cấp cứu, Lữ Tiêu Tiêu và Chủ nhiệm Hàn đứng trước giường tận trong cùng, đang thảo luận gì đó.
Nằm trên giường là một chàng trai trẻ mặc đồ lao động, quần áo anh ta đã được cởi ra, dán miếng giám sát điện tim.

Chị nào dám, người ta là y tá trưởng, chị đâu đắc tội nổi.
Khương Thiệu Vân hừ lạnh nói.

Người khác trên có già dưới có trẻ, vậy mà không ai dám đứng ra, chị còn độc thân thì bênh vực kẻ yếu làm gì.
Ngay cả An Phi cũng không hiểu vì sao lúc đó Khương Thiệu Vân chống lại Lưu San.

Các chị ấy còn phải nuôi gia đình, không thể bỏ công việc này được, còn chị độc thân thì không sao, cùng lắm thì cởi bỏ đồng phục y tá này thôi.
Khương Thiệu Vân không thừa nhận mình đã quá kích động.
Hôm nay, trước mặt Chủ nhiệm Thôi, chị ấy không ngờ có người làm6 mình mất mặt, khuôn mặt nghiêm túc trở nên lạnh lẽo.

Thiệu Vân, đây là quyết định của phòng hộ lý, y tá trưởng không tự quyế5t định được đâu, em đừng tranh cãi nữa.

Vu Tuyết Tình đứng cạnh nhanh chóng giữ chặt Khương Thiệu Vân đang kích động, nháy mắt với cô ấy. Chị em xung quanh ào ào trấn an cô ấy, đừng tranh cãi với y tá trưởng nữa.

Bây giờ cậu ta có phản ứng với điện tim, sau khi khử rung thì hiệu quả cũng không tệ, đừng lo lắng quá.
Chủ nhiệm Hàn bình tĩnh nói, lúc ông đến, Lữ Tiêu Tiêu đã khử rung cho bệnh nhân hai lần, nhịp tim khôi phục bình thường. Xem ra bây giờ, rất có khả năng bệnh nhân sẽ phục hồi lại.

Vết bỏng trên ngực là nơi tiếp xúc vào hay là nơi tản ra?
An Phi thấy trên ngực người đàn ông có vết bỏng rõ ràng, kích thước bằng khoảng một đồng tiền xu, cô thốt lên.
Bệnh nhân bị điện giật, dòng điện sẽ đi qua toàn cơ thể, đa số bộ phận đều có cửa vào và tản ra, dựa vào kích cỡ của vết bỏng, có thể đoán được cường độ dòng điện bệnh nhân chạm vào.

Điện cao thế à?
Mễ Lan ngạc nhiên nói.

Không biết nữa, người ở hiện trường nói đã tắt nguồn điện rồi, không biết tại sao lại bị điện giật.

An Phi để Mễ Lan ở lại trông coi, cô và Thiệu Vân cùng nhau đi đến phòng cấp cứu, cô tò mò bệnh nhân bị giật điện sẽ như thế nào.
Một vài người nhà lo lắng theo dõi máy giám sát, nhìn những số liệu bọn họ không hiểu hết.

Bác sĩ, cậu ấy mới 30 tuổi thôi, đứa lớn ở nhà chỉ mới 10 tuổi, các anh nhất định phải cứu được cậu ấy.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu cầu xin.

Đừng nói là anh ta chỉ 30 tuổi, cho dù 70 tuổi chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, chú cứ yên tâm.'' Lữ Tiêu Tiêu buồn bực giải thích, cô ta thấy người nhà sốt ruột cứu người, sợ mình không ứng phó được nên bảo Thiệu Vân đi gọi Chủ nhiệm Hàn đến đây hỗ trợ.

Nghe nói tòa nhà mới này do người Singapore thiết kế, người ta bên đó là thành phố vườn hoa, chưa từng thấy biển người đông đúc của chúng ta.
Chủ nhiệm Hàn hài hước nói.

Đúng vậy, phòng chỉ để được hơn 20 giường, bây giờ có ít nhất 60 bệnh nhân đang truyền dịch, môi trường thế này mà thoải mái mới lạ.
Mễ Lan chỉ vào những cái giường được kê thêm, bĩu môi nói.

Khẩu trang này, mỗi người một cái, khám bệnh cho người ta thì đừng để mình bị bệnh trước.
An Phi lấy một xấp khẩu trang từ phòng điều trị đến, phát cho mỗi người một cái.

Được rồi, phòng hộ lý cũng có suy tính của các chị ấy, trong bệnh viện có quy định rõ ràng, ai cũng có trách nhiệm trong lần khảo sát bệnh viện hàng đầu này, nếu xảy ra sai sót thì không ai chịu trách nhiệm nổi.
Chủ nhiệm Thôi thấy mọi người cãi nhau vô lý, không thể không ra mặt giảng hòa được.
Giao ca xong, An Phi đi theo Chủ nhiệm Hàn thăm phòng, thời tiết đột nhiên trở lạnh, bệnh nhân về đường hô hấp đột nhiên gia tăng, phòng theo dõi liên tục vang lên tiếng ho khan, từ xa nhìn lại toàn là người.

Phòng bệnh theo dõi bây giờ chỉ là một cái phòng lớn, không có cách ly, dễ lây bệnh cho nhau, không bằng cái phòng cũ nữa.
An Phi nhỏ giọng oán giận với Chủ nhiệm Hàn.

Có phải Triệu Nam Sinh nhà chị không muốn chị làm việc ở bệnh viện nữa đúng không?
An Phi đoán hỏi.

Khương Thiệu Vân buồn bã không nói gì.


Bị em đoán trúng rồi chứ gì, cũng đúng, ngày nào cũng làm khó anh ta lo lắng đề phòng đi theo chị.
An Phi mỉm cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.