• 466

Chương 310: SÓNG NGẦM NỔI DẬY



Dịch Tường, anh mau đến phòng cấp cứu đi.
An Phi nắm chặt điện thoại, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

Vương Dịch Tường nhìn b8ệnh nhân xếp hàng dài đợi khám bệnh, anh hơi do dự. Hôm nay anh cứ bất an, nhất là sau khi An Phi suýt bị đánh, anh cứ cảm thấy không t3hể tĩnh tâm được, giống như có chuyện gì đó xảy ra.
Tình cảm của anh và chị gái rất tốt, nhưng Vương Kim Anh lại không hiểu được suy nghĩ của anh.

Sao không nghe điện thoại của chị, trong nhà xảy ra chuyện lớn em cũng không lo à?' Vương Kim Anh còn chưa nói xong đã khóc nức nở, làm đứa bé trong lòng sợ hãi bật khóc theo. Chị ấy vừa khóc thút thít đẩy cửa phòng cấp cứu ra, vừa đong đưa đứa bé đi vào.

Được rồi, đợi anh, anh lập tức đến ngay.
Anh cúp điện thoại, dặn dò sơ qu9a Tiểu Lô làm trợ lý cho bác sĩ chủ trị:
Tôi ra ngoài có việc gấp, bảo bệnh nhân nào vội thì đến phòng khác trước đi.

Tiêu Lô6 nhận lời, bĩu môi, thầm nghĩ Chủ nhiệm Vương giống như bị mất hồn vậy, cứ chốc chốc lại chạy đi hai lần rồi, lúc trước trừ Viện trưởng5 mời gấp thì chưa thấy việc gì có thể tác động đến tâm trạng của anh như vậy, chẳng lẽ là giận dỗi với bạn gái rồi? Chẳng trách, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Anh đi qua cạnh cô, vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói:
Yên tâm, mọi chuyện có anh rồi.

Thực ra lúc đầu An Phi đã nhìn thấy anh đến, nhưng cô không biết nên mở miệng nói thế nào, nếu cô là người gây ra chuyện này thì liệu anh có còn đối xử với cô như lúc đầu không? Sau này, lúc bọn họ về sống cùng nhau, còn đối xử thoải mái với nhau được không?
Vương Dịch Tường quay đầu, vẻ mặt cứng đờ,
Chị, sao chị lại đến đây?

Từ lần anh đưa An Phi về nhà, sau khi xảy ra chuyện khó xử, anh chưa từng về lại nữa.
Nghe vậy, trong lòng Vương Dịch Tường cũng căng thẳng, thầm nghĩ không ổn rồi.
An Phi không ở trong phòng rửa ruột, bên trong toàn là hàng xóm thân thích của nhà Vương, tuy rất ít người quen cô, nhưng cô cứ cảm thấy không thoải mái.
Từ miệng chị gái, nguyên nhân là do ba mẹ cãi nhau, anh lại nghi ngờ có liên quan đến mình, một cảm giác tự trách dâng lên.
Khi nhìn thấy An Phi mất hồn đứng đó, anh càng tự trách hơn, nét mặt của cô nói rõ cho anh biết, cô cũng lo lắng giống anh.
Tính tình anh trước giờ lạnh lùng, từ khi lên cấp 2 đã ở ký túc xá trường, quanh năm suốt tháng, trừ nghỉ đông và nghỉ hè, rất ít khi anh ở nhà. Dù ba mẹ có nói gì đi nữa, anh cũng không phản bác lại, chỉ nghe thôi, đến bây giờ vẫn là ba mẹ cứ nói, con làm thì cứ làm thôi.
Lần này vẫn như vậy, ba mẹ gọi điện đến, anh không nói một lời, mặc cho bọn họ có nói nhiều hơn, thì anh cũng chỉ im lặng.
(1) Carthatic: thuốc tẩy xổ.

Bệnh nhân bụng rỗng uống thuốc, thời gian đã hơn mười mấy tiếng rồi, thời gian tiêu hóa của dạ dày là từ bốn đến sáu tiếng, bây giờ rửa ruột cũng không có tác dụng gì, huống chi bởi vì tác dụng an thần của Clozapine ức chế hô hấp, có tiếng ngáy, có thể dẫn đến tình trạng tụt lưỡi, trước khi đến bệnh viện đã bị thiếu oxy rồi. Trong tình trạng thiếu oxy, niêm mạc đường tiêu hóa là nơi đầu tiên bị tổn hại, xuất huyết dịch. Ống dẫn dạ dày to, rửa ruột sẽ gây tổn thương lớn, không dễ khống chế xuất huyết. Mặt khác, tôi sợ rửa ruột sẽ gây ra ho, khiến đường hô hấp bị nghẹt, dẫn đến viêm phổi. Tôi đề nghị làm thủ tục nhập viện trước, đặt ống thông dạ dày ở phòng giám sát, ống thông dạ dày mềm, ít kích thích đến niêm mạc dạ dày, sau khi rút không gây xuất huyết, có thể rửa ruột được.

Vương Dịch Tường bước nhanh như bay đến phòng cấp cứu, cách cuộc gọi của An Phi chưa đến năm phút. Anh nhìn lướt trong nhóm người, không thấy người, chuẩn bị đưa tay mở cửa lớn đóng chặt.
Vương Kim Anh bế đứa bé đứng ngoài phòng cấp cứu, thấy anh xa xa, vành mắt đỏ lên, một tay bế đứa bé, một tay kéo cánh tay anh lại.
Nghe xong, An Phi nổi giận, thầm cười khổ. Vì cái gọi là không chữa cho người thân, bác sĩ có nổi danh đến đâu, trong mắt người bên cạnh cũng chỉ là một dân thường, không bằng bác sĩ đầu đường.

Em cảm thấy Tiểu An nói có lý, làm thủ tục nhập viện trước.
Vương Dịch Tường cũng xin ý kiến của ba mình, dù sao ông ấy mới là người quyết định.
Cô đứng trước cửa nhà kho, một nơi không ai chú ý đến, tâm trạng lơ lửng.
Lúc Vương Dịch Tường biết mẹ muốn tự tử, đầu óc trống rỗng, trong giây phút đó, bản năng của người bác sĩ bắt buộc anh phải bình tĩnh lại. Mẹ anh bị trầm cảm nhiều năm, có khả năng có khuynh hướng coi thường mạng sống, nhưng hình như có nguyên nhân dẫn đến vụ việc này, nguyên nhân là gì?
Bởi vì An Phi ngăn cản, Lữ Tiêu Tiêu vẫn chưa rửa ruột cho mẹ Vương, đợi Vương Dịch Tường đến quyết định.

Chủ nhiệm Vương, bệnh nhân uống thuốc trong vòng mười hai giờ, Clozapine không giống với những loại thuốc an thần khác, bài tiết chậm, em đề nghị rửa ruột, thêm carthatic(1), tẩy rửa mạnh, có lợi cho bài tiết chất độc, nhưng mà...
Lữ Tiêu Tiêu chuyển giọng, nhìn An Phi đứng cạnh Vương Dịch Tường.
Câu nói của anh vô cùng đơn giản, nhưng giống như liều thuốc trợ tim, kéo cô từ vực sâu ra. Cô tủi thân, xót xa, yếu đuối, kích động muốn chạy trốn, mọi thứ đều hóa thành lo lắng. Cô không thể lùi bước được nữa, cô phải kiên cường nếu muốn đứng cùng với anh.
An Phi hít vào một hơi thật sâu, nhịp tim đập loạn dần ổn định lại, đó là mẹ của anh, người thân nhất, cô có nghĩa vụ phải giúp bà ấy nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.
An Phi thản nhiên nhìn ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm mình, cô chậm rãi nói, thể hiện tính chuyên nghiệp.

Hay là chúng ta nghe theo bác sĩ Lữ đi, chưa từng nghe nói bị ngộ độc thì không cần rửa ruột.
Vương Kim Anh mở miệng, chị ấy nhíu mày, không hỏi ý kiến Vương Dịch Tường, kéo góc áo ba mình nói.
Khóe miệng ba Vương lay động, bàn tay run rẩy sờ má vợ mình, bà ấy đã cực khổ cả đời rồi, ngày lành tháng tốt không được bao nhiêu, xảy ra chuyện thế này, ông ấy cũng có lỗi với bà ấy, có lỗi với con mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi lên gối vợ.

Một phút đồng hồ ngắn ngủi, làm người ta xúc động, giống như thời gian đã được ấn định, ông ấy ngẩng đầu, mỉm cười nói với An Phi:
Con gái, mọi chuyện nhờ con rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.