• 466

Chương 339: CÁI GIÁ CỦA CỨNG ĐẦU (2)


Nếu cứ liên tục xuất huyết, chỉ có thể vừa xuất huyết vừa truyền máu, còn có thể trở lại bình thường hay không thì phải xem vận may của 8bệnh nhân.

Có vài người cứng đầu không phân biệt trường hợp, mặc kệ hậu quả, thấy người ta hết cách với mình, ông ta tạm thời g3iành chiến thắng, nhưng trên thực tế, cuối cùng người hối hận lại là chính bản thân ông ta.

Lúc Lữ Tiêu Tiêu nhận ca, nghe An P9hi báo cáo, bất chợt thấy to đầu, thở dài than xui xẻo, không đủ may mắn, ca đêm này chắc chắn không được yên tĩnh rồi.
Triệu Lam thở phào nhẹ nhõm, quát:
Người vẫn chưa chết, đừng có gào nữa, mau tránh ra đi, đừng để chậm trễ cứu chữa.

Người phụ nữ nghe xong chợt tỉnh lại, vội né sang một bên, há miệng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện cho người nhà bảo bọn họ mau tới đây.
Triệu Lam thay một lọ nước muối sinh lý 500ml trước, điều chỉnh giọt truyền, rồi lấy đồng hồ huyết áp đo huyết áp cho bệnh nhân, 70/40mmHg, huyết áp thấp đến mức không ngờ.
Ông ta cảm thấy như đầu thai lần nữa, giơ tay gõ vào cạnh giường.
Nghe thấy tiếng động, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ông ta, hai người nhìn nhau cười.

Cảm ơn cô đã trông tôi cả đêm.
Ông ta ra vẻ thoải mái.

Bây giờ chồng chị phải đưa vào phòng giám sát, đã chín chết một sống rồi, nếu không cứu thì sống chưa tới 2 tiếng nữa đâu. Chị có muốn cứu không?'' Lữ Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm người phụ nữ hỏi.
Với tình trạng hiện tại của giường 11, truyền nhiều máu có cứu được không, Lữ Tiêu Tiêu cũng không đảm bảo được, nhưng nếu không truyền, chẳng mấy chốc bệnh nhân cũng chết mà thôi.
Hơn nữa, truyền máu rất tốn kém, nhất là bây giờ phải điều trị thời gian dài.

Ông ấy đã như vậy thì còn cứu sống được nữa sao?
Người phụ nữ co người trên đất, luống cuống chân tay hỏi.

Làm hết sức nghe số trời thôi, nếu chị muốn cứu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu chị không muốn, chúng tôi cũng không ép.
Lữ Tiêu Tiêu bình tĩnh nói.
Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ai cũng lắc đầu với giường 11, ai cũng cho rằng ông ta tiêu đời rồi.

Lão Quan, ông sao vậy, ông mau tỉnh lại đi.
Sau tiếng thét chói tai là tiếng khóc rống lên.
Triệu Lam bảo y tá mau đi thông báo cho Tiêu Tiêu, còn chị ấy thì chỉnh bánh xe đẩy giường 11 đi.
Hiện tại, đầu của bệnh nhân giường 11 nghiêng sang một bên, hôn mê, cả người lạnh lẽo, là biểu hiện của cơn sốc. Lồng ngực của ông ta phình lên theo nhịp thở, có thể thấy ông ta chưa đột tử.
Lữ Tiêu Tiêu không dài dòng nữa, liên lạc với ngân hàng máu, đưa mẫu máu, chuyển bệnh nhân vào phòng giám sát, truyền nhiều dịch, duy trì cân bằng độ axit, bổ sung thêm các chất dinh dưỡng quan trọng.
Cô ta biết, Thần Chết lúc nào cũng quanh quẩn bên người, chỉ trễ một khắc thôi, trận chiến này của cô ta sẽ thất bại vô cùng thảm hại.
Sau khi xuất huyết nhiều, các chứng bệnh tắc máu, các cơ quan suy kiệt vân vân, mỗi một biểu hiện đều có thể đoạt lấy mạng sống của bệnh nhân.
Dưới người bệnh nhân là một mảng chất lỏng màu đỏ, một mảng sền sệt lớn, nhìn mà hoảng sợ.
Đó là những cục máu đã đông lại được thải ra ngoài theo đường hậu môn, đen là ở đường tiêu hóa, bao gồm máu xuất huyết trong bụng, đỏ là xuất huyết trực tràng.
Riêng lượng máu đã chảy ra ngoài thôi cũng đã 1000ml rồi, chẳng trách bệnh nhân lại sốc do mất máu, rồi hôn mê.
Lữ Tiêu Tiêu chậm rãi đi tới, thấy bệnh nhân chỉ có huyết áp thấp, không phải đột tử, cô ta giơ tay che ngực, thở dài một hơi:
Làm em sợ muốn chết?


Sao đột nhiên lại trở nặng hơn?
Lữ Tiêu Tiêu hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ khóc thút thít lật cái chăn đang đắp bệnh nhân lên, mọi người ở đây, bao gồm những người đứng xem cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cứu, tốn bao nhiêu tiền cũng cứu, đập nồi bán sắt tôi cũng chịu.
Nói xong, người phụ nữ cắn chặt môi, ánh mắt kiên cường, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bây giờ của bà ấy.
Câu trả lời của bà ấy làm Lữ Tiêu Tiêu giật mình, trước khó khăn, lòng nhẫn nại của người phụ nữ càng mạnh mẽ hơn.
Trong hiện thực, những người phụ nữ bán nhà bán cửa để cứu chồng còn nhiều hơn đàn ông không rời bỏ lúc vợ ốm đau.
Hoàn cảnh xung quanh vừa lạ vừa quen, gậy truyền dịch trên đầu giường, treo một bình máu, máu mới lạnh, liên tục chảy vào người ông ta qua ống dẫn truyền máu.
Cuối chân giường, hai cô gái trẻ tuổi trông chừng ông ta, thấy các cô, ông ta mơ hồ thấy yên lòng, cơn mệt mỏi lại ập xuống, ông ta lại ngủ say.
Lần này tỉnh lại, ông ta cảm thấy sức lực của mình dần khôi phục lại, tính mạng của ông ta đã thuộc về mình.
Lữ Tiêu Tiêu xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn huyết áp của bệnh nhân, 100/60mmHg, huyết áp đã ổn định hai tiếng rồi, cô ta vui mừng cười.
Người hôn mê cả đêm trên giường chật vật mở mắt ra, đập vào mắt là Lữ Tiêu Tiêu trông chừng ông ta cả đêm.
Giữa đêm tỉnh lại, ông ta cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, chỉ nhớ là mình đã thải ra một bãi phân, rồi mất cảm giác, ấn tượng cuối cùng trong đầu chính là tiếng la hét thê lương của vợ.
Việc cô ta có thể làm chỉ là liên tục bổ sung, nếu có vấn đề thì phát hiện kịp thời, lập tức giải quyết, rồi tiếp tục đợi các vấn đề khác xuất hiện, cho đến khi kỳ tích xuất hiện.
Bệnh nhân phòng khám bệnh cô ta giao hết cho Chu Phác, cô gái này cũng số khổ, từ lúc thay ca đến giờ, cả đêm chưa được chợp mắt.
Mùa đông, bình minh lên rất trễ, 6 giờ rưỡi trời mới tờ mờ sáng.
Buổi tố6i, phòng khám bệnh rất nhiều bệnh nhân, cô ta không có thời gian nhiều như An Phi mà cứ theo dõi giường 11, một khi gặp chuyện không ma5y, lại là một phiền phức không thể giải thích rõ được.
11 giờ đêm, phòng theo dõi người người nhốn nháo, còn bận hơn ban ngày, tiếng trẻ con khóc, tiếng hò hét của những người đàn ông say rượu, giọng nói của người nhà trò chuyện với nhau, tiếng lớn nhỏ nối tiếp của y tá đổi thuốc, loạn hết lên.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, thu hút ánh mắt mọi người, đứa bé vừa mới được dỗ ngủ giật mình bật khóc.

Cũng cảm ơn chú không để tôi trắng tay cả đêm.
Lữ Tiêu Tiêu chọc.

Cô ta đứng dậy, vươn người, xem ra vận xui cả năm đã đi qua, năm mới, tình hình mới, Tử Thần không còn bao vây cô ta nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.