• 466

Chương 341: ĐÁNH CHO MỘT TRẬN


Đã lâu rồi ông ấy không nói chuyện với ai nên nói chuyện lắp bắp, đứt quãng, thỉnh thoảng còn quơ tay minh họa, không biết Khương8 Thiệu Vân có hiểu không.

Dường như mọi người dần quen với sự hiện hữu của ông ấy, không để ý nữa, không ngờ, buổi tối m3ột tuần sau, ông ấy lại trở thành trung tâm đề tài của khoa Cấp cứu.

Đêm đó, hiếm khi có một ngày thời tiết tốt như thế 9này trong mùa đông, nhiệt độ tăng lên, qua 12 giờ, đại sảnh khoa Cấp cứu mới dần vắng vẻ.
Trong lúc nói chuyện, cô y tá kia đã dẫn hai bảo vệ tới.
Bảo vệ do bệnh viện thuê từ công ty quản lý, một cao một thấp, từ sau khi chuyển đến thì trực ở khoa cấp cứu, cũng coi như là quen mặt.
Nhưng bảo vệ mới của khu nhà mới mở và bảo vệ cũ bệnh viện thuê ở phòng bảo vệ không giống nhau, người của phòng bảo vệ có biên chế, thuộc nhân viên nội bộ, nếu xảy ra chuyện gì thì xem như là tai nạn lao động.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, Khương Thiệu Vân đang trực quầy phân khoa nghe tiếng thét chói tai của y tá, lập tức chạy vào, nhìn cảnh tượng bên trong, cô ấy cứng họng.
Người đàn ông thấy các cô mặt tái xanh nhìn ông ta, ông ta càng đắc ý, ông ta lảo đảo kéo quần đi ra cửa.
An Phi và Khương Thiệu Vân vẫn là cô gái chưa kết hôn, tuy bình thường hay nhanh mồm nhanh miệng, nhưng gặp tên vô lại thế này lại không có đất dụng võ, chỉ cảm thấy máu xông lên não, hận không thể cầm kéo thiến ông ta một phát cho xong.

Mấy anh chỉ đứng đó hóng hớt thôi à, đưa ông ta lên giường đi, để tôi đắp chăn cho ông ta.
Tuy Trương Mạt Lỵ rất ghét người đàn ông này, nhưng dù sao ông ta cũng là bệnh nhân, sợ ông ta bị lạnh, nên muốn bảo vệ phải khống chế ông ta rồi sắp xếp thỏa đáng.
Hai bảo vệ phì cười, quay sang dìu người đàn ông, nhưng ông ta lại giơ tay đẩy ra, giãy khỏi tay bọn họ, lùi về sau không chịu hợp tác, miệng hùng hồn chửi mắng.

Chị gái, ông ta mập như vậy, hai anh em chúng tôi không khiêng được, vả lại, ông ta tự đi xuống được thì chắc chắn sẽ leo lên được, nếu không để ông ta nằm dưới đất cũng thoải mái, cô xem đi, nói gì ông ta cũng không chịu để chúng tôi khiêng lên.
Bảo vệ cao bảo người còn lại dừng tay, lùi sang một bên đứng hóng hớt.
Người đàn ông ngẩng đầu, thấy trong phòng chỉ có ba cô gái trẻ, ông ta cười dâm ô, buông tay ra, quần rơi xuống đất, để lộ bộ phận không thể tả được, mượn rượu làm càn.
An Phi và Trương Mạt Lỵ vẫn ổn, cô y tá còn lại hét lên, che kín mắt.

Đi ra sảnh gọi bảo vệ tới đây.
Trương Mạt Lỵ đẩy cô y tá đi ra ngoài.
Còn bảo vệ thuê ngoài, công ty quản lý tương đối khắc nghiệt, thậm chí lúc trước còn có tin, bảo vệ vì ngăn cản cãi nhau mà bị thương, công ty quản lý không chịu chi trả tiền thuốc men cho bọn họ.
Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng kể từ đó, tác dụng của bảo vệ cũng giảm đi rất nhiều, có chuyện gì xảy ra, bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ, nhân viên y tế rất bất bình.
Bây giờ, hai bảo vệ này chắc chắn là thuộc loại lười biếng nhát làm, họ đi đến cạnh người đàn ông, đứng trên cao nhìn xuống, cầm côn cảnh sát trong tay, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, nhưng không dìu ông ta dậy, cũng không kéo ông ta ra ngoài.
Trương Mạt Lỵ kết hôn đã nhiều năm, bình thường cũng hay cãi nhau với bác sĩ nam trong khoa, nói năng độc mồm độc miệng, lúc này cô ấy hừ lạnh, quát:
Ông đùa cái gì vậy, chỉ nhiêu đây thôi còn không thấy xấu hổ mà vạch ra à.

Người đàn ông bị cô ấy quát, đặt mông xuống đất ngồi, vừa cười ngây ngô, vừa nói từ ngữ bậy bạ.

Chỉ với nhiêu đây của ông thôi, đừng tự làm mình mất mặt nữa, đàn ông không mặc quần áo, bà đây thấy chưa được một nghìn thì cũng tám trăm rồi, ông hù ai đấy.
Khương Thiệu Vân lấy hết can đảm hô lên.
Hơn 10 phút sau, người đàn ông mở mắt ra tỉnh lại, lảo đảo bước xuống giường, cởi quần tùy tiện tiểu bậy trong phòng cấp cứu.
Lúc này trong phòng cấp cứu không có bệnh nhân khác, chỉ có An Phi, Trương Mạt Lỵ và một cô y tá khác trực ca.
An Phi phát hiện ra hành động của ông ta, cô hét lên, nói cho ông ta biết ở đây là phòng cấp cứu, muốn đi tiểu phải vào toilet.
Hơn 1 giờ sáng, một người đàn 6ông tầm 40 tuổi say rượu, cơ thể hơi béo, cái bụng bia nhô cao, được xe cấp cứu 120 đưa về từ lề đường, không có người nhà, cũng5 không có chứng minh thư trong người, tạm thời không có cách nào để xác định thân phận.
Sau khi đến khoa Cấp cứu, An Phi làm kiểm tra sơ cho ông ta, thấy ông ta không hôn mê sâu, có phản ứng sau khi kích thích, còn nói mê được. Đồng tử hai bên lớn đều, phản ứng nhạy cảm với ánh sáng, chẩn đoán say rượu trung độ, không có biểu hiện xuất huyết não.
Sau khi An Phi báo lại với tổng phụ trách ca, cô để Trương Mạt Lỵ truyền glucose cho ông ta, rồi dùng Naloxone giải rượu.

Vậy cũng không phải là cách, phòng cấp cứu người tới người đi, lát nữa bệnh nhân đến thì làm sao đây?
Trương Mạt Lỵ thấy bảo vệ không chịu giúp đỡ, lo lắng nhìn An Phi.

Em gọi cho tổng phụ trách ca, để ông ấy đến giải quyết.
An Phi hiểu, bảo vệ không chịu ra tay là vì chế độ không phụ cấp, người ta chỉ nhận được chút xíu tiền lương, không đáng để bất chấp nguy hiểm.
Đây là hiện tượng khách quan, không phải là cá biệt, đúng dịp để tổng phụ trách ca đến xem, dù sao thì cũng phải cải cách, nếu không sau này thật sự có chuyện gì, các cô biết trông cậy vào ai đây?
Trong lúc An Phi gọi điện, nhìn thấy người đàn ông bắt đầu loạng choạng bước đi, quần vẫn chưa kéo lên, đi thẳng ra cửa phòng cấp cứu, ông ta tiến một bước, bảo vệ lùi một bước, đứng che trước Trương Mạt Lỵ và Khương Thiệu Vân.

Đột nhiên, ngoài cửa phòng cấp cứu vang lên âm thanh từ ngoài xông vào, quật ngã người đàn ông xuống đấy, rồi leo lên cưỡi trên người ông ta, vung tay đánh xuống không nhìn, vừa đánh vừa chửi.

Toàn bộ người trong phòng ai cũng sợ ngây người, người
hăng hái làm việc nghĩa
kia chính là người lang thang đã
ở không
trong phòng cấp cứu gần nửa tháng rồi.

Đừng nhìn thấy ông ấy lưng còng, dáng vẻ bình thường, bây giờ lại đánh cho người đàn ông dưới đất một trận, khiến ông ta liên tục xin tha.

Trưởng khoa Hứa của khoa bảo vệ sức khỏe là tổng phụ trách ca đêm hôm nay, lúc ông ấy đến, nhìn thấy người đàn ông run lẩy bẩy nằm dưới đất và nhóm An Phi mỉm cười đứng hóng hớt.


Ô kìa, dù bệnh nhân có thế nào đi chăng nữa, mấy cậu cũng không được đánh người ta, đánh người ta ra nông nỗi này thì phải làm sao đây.
Trưởng khoa lúc nào cũng cẩn thận bây giờ lại bối rối luống cuống tay chân, đôi tay run lên, vội vàng trách bảo vệ.


Chủ nhiệm Hứa, không phải mấy anh bảo vệ đánh đâu.
An Phi bật cười nói, cô hơi hối hận vì đã gọi ông đến, nếu không thì chắc ông ấy cũng giống bảo vệ thôi, không làm gì được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.