Chương 344: KỲ TÍCH CỦA SINH MẠNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1332 chữ
- 2022-02-06 09:41:34
Trong quá trình phục hồi tim phổi, sợ nhất là trái tim của bệnh nhân không có phản ứng, bác sĩ có cao tay đến đâu mà trái tim giả chết không l8àm việc thì cũng không làm gì được.
Chỉ cần nó bắt đầu nhúc nhích, cho dù không tình nguyện, thì bác sĩ cũng có thể chuyển thành phép3 màu, cố gắng hơn nữa.
Mau gọi điện cho khoa Nội tim đi, bảo bọn họ cho người tới tham gia cứu chữa.
Chủ nhiệm Lâm được sóng điện t9im cổ vũ.
Có một hạng mục kỹ thuật có thể cứu được tính mạng của bệnh nhân, nhưng chi phí tương đối cao, chi phí khởi động máy là năm mươi nghìn, gia đình chấp nhận không? Nếu chấp nhận, tôi sẽ đi liên lạc.
Ý kiến của An Phi bị Vương Dịch Tường bác bỏ, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nghe người nhà nói tiền bạc không phải là vấn đề, cô xen vào.
Được, chỉ cần ba tôi còn sống, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
Người đàn ông không do dự chút nào, thoải mái đáp.
Chưa đến 5 phút, Vương Dịch Tường thở hổn hển xuất hiện ở phòng cấp cứu, xem ra nhận được điện thoại xong, anh đã vội vàng 6chạy từ phòng khám bệnh tới.
Chủ nhiệm Vương, lúc nãy bệnh nhân có rung thất, sau khi chúng tôi khử rung thì trái tim của ông ấy lại5 yên lặng, không có động tĩnh gì.
Chủ nhiệm Lâm nhìn chằm chằm máy giám sát, trong lòng đột nhiên mất khí thế.
Lục Viễn cứu bệnh nhân trên đường, nếu cứu thành công, lên trang đầu tin tức cũng không có vấn đề gì, Chủ nhiệm Thôi luôn quan tâm tới việc tuyên truyền hình ảnh của khoa Cấp cứu, đây là cơ hội tuyệt vời.
Bác sĩ, ba tôi còn hy vọng không?
Trong mắt người đàn ông ứa nước mắt, đáng thương hỏi.
Tình hình bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng, chẩn đoán là tắc nghẽn cơ tim cấp tính, trước mắt chúng tôi sẽ cố gắng cấp cứu, hy vọng không nhiều, mong người nhà chuẩn bị sẵn sàng.
Chủ nhiệm Lâm không muốn để người nhà hy vọng quá nhiều, dù sao hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Tôi hiểu rồi, xin các cô nhất định phải cố gắng cứu chữa, tiền bạc không phải là vấn đề.
Người đàn ông thành khẩn nói.
Ở đây à? Em có biết làm không?
Vương Dịch Tường không ngẩng đầu, ném qua một câu, An Phi nghẹn họng lúc lâu không nói gì.
Ba!
Một người đàn ông trẻ tuổi xông vào cửa phòng cấp cứu khóc toáng lên, đi sau là một nhóm người, ở giữa là một bà cụ 60 tuổi, chắc là vợ bệnh nhân.
Chủ nhiệm Lâm thấy người nhà đến, bà hỏi người nhà chi tiết bệnh sử của bệnh nhân, rồi báo lại tình trạng hiện tại của ông ấy.
Anh ta dừng một chút, nói nhỏ:
Năm nay ba mẹ tôi kỷ niệm bốn mươi năm ngày kết hôn, tình cảm của bọn họ tốt lắm, bình thường cơ thể ba tôi cũng không có bệnh tật gì, nếu cứ vậy mà ra đi, kiểu gì mẹ tôi cũng suy sụp theo. Cô không chỉ cứu một mạng người, mà là hai mạng người đấy.
Nói xong, anh ta nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt, sợ bị mẹ nhìn thấy.
An Phi lập tức liên lạc với Quách Cường, đúng lúc anh ấy trực, không nói nhiều, anh ấy chạy xuống ngay.
Vậy nên khi trái tim bệnh nhân có sóng, Chủ nhiệm Lâm mới tích cực chủ động gọi khoa Nội tim đến, cố gắng hết sức.
Nhưng chỉ trong 5 phút ngắn ngủi, tình hình lại thay đổi, từ hy vọng biến thành thất vọng.
Chủ nhiệm Lâm, cô đừng gấp, bệnh nhân được khử rung xong, trái tim yên lặng cũng là chuyện bình thường, chỉ cần tiếp tục ấn tim thì sẽ lại có dao động mới thôi.
Vương Dịch Tường nhanh chóng lật bệnh án của bệnh nhân xem, thuận miệng đáp.
Vừa dứt lời, trên máy giám sát điện tâm đồ lại xuất hiện sóng lần nữa, giống như để chứng minh lời nói của anh.
Trong phòng cấp cứu, mọi người ai cũng cảm thấy đã có người đáng tin cậy rồi.
Trường hợp này có thể làm ECMO cho ông ấy được không?
An Phi hỏi nhỏ Vương Dịch Tường.
Sống chết gắn bó, không rời không bỏ
, nói chung là vậy.
Dì à, dì...
Tống Minh Minh muốn kéo bà ấy ra khỏi khu vực cứu chữa, dù sao cũng không hợp quy tắc. Vừa mở miệng, cô ấy bị Vương Dịch Tường ngăn lại, có lẽ đây chính là đôi vợ chồng già cả đời giúp nhau trong lúc hoạn nạn, lần cuối cùng nói chuyện cùng nhau, nên được tôn trọng và tác thành.
Thỉnh thoảng Vương Dịch Tường lại chỉ huy Tống Minh Minh dùng thuốc cứu chữa, một vài tác dụng của thuốc kết hợp lại với nhau và khoảng cách thời gian, mọi người chưa thấy được gì, nhưng hiệu quả không tệ. Trái tim của bệnh nhân bắt đầu đập lại thời gian dài.
Anh bàn bạc lại với ngưởi nhà đi rồi nói, vả lại dùng kỹ thuật này chỉ cho bệnh nhân cơ hội sống sót lớn hơn một chút, nhưng không ai bảo đảm ông ấy chắc chắn sẽ sống được.
Thấy anh ta trả lời nhanh chóng như vậy, An Phi lại do dự. Dù sao, bây giờ chỉ có mỗi ICU mới làm ECMO, đẩy bệnh nhân qua phòng khác chưa chắc Chủ nhiệm Thôi đã thích, lúc nãy Vương Dịch Tường phản bác cô cũng là vì cân nhắc lý do này.
Người nhà thương lượng một lúc, người đàn ông quay lại, khẳng định nói:
Bác sĩ, chỉ cần một tia hy vọng thôi, chúng tôi sẽ không buông tay, mặc dù phí điều trị có đắt tới đâu, chúng tôi cũng làm.
Lúc hai người quay lại giường, họ vô cùng xúc động với cảnh tượng trước mắt.
Bà cụ ngồi dưới đất, nắm chặt tay trái tái nhợt của bệnh nhân (tay phải đang truyền thuốc), hoàn toàn không quan tâm tiếng máy móc ồn ào bên cạnh, còi báo động chói tai, bà ấy áp bên tai chồng mình, liên tục lẩm bẩm kể lại chuyện cũ.
Giọng nói bà ấy thấp mà dịu dàng, nước mắt lưng tròng, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, giống như không phải đang ở khoa Cấp cứu khắc nghiệt, mà là đồng cỏ tươi đẹp.
Lần trước ở ICU, Quách Cường đã từng nói, bộ phận cốt lõi của ECMO là màng phổi và bơm máu, có tác dụng làm phổi nhân tạo và tim nhân tạo.
Ngoại trừ dùng cho những bệnh nhân viêm phổi nặng, máy còn có thể dùng cho bệnh nhân sau khi phục hồi tim phổi, kéo dài thời gian duy trì tim phổi cho bọn họ. Để tìm nguyên nhân gây bệnh, giải quyết bệnh của bệnh nhân mới là vấn đề căn bản, giành được thời gian quý giá.
Vì vậy, ECMO được gọi là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, cũng là kỹ thuật hàng đầu để duy trì mạng sống.
Lúc khoa Cấp cứu chuyển dời đã được bố trí thêm hai máy phục hồi tim phổi kiểu mới nhất, khống chế thời gian và mức độ ấn ngực, giờ phút này nó vô cùng có ích, nếu không lại phải dựa vào sức người như lúc trước, cho dù mọi người có chuyên nghiệp tới cỡ nào, sức lực và thể lực cũng không đủ.
Suốt một tiếng căng thẳng, thời gian trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác, kim phút đã đi được một vòng, quá trình cứu chữa đã được một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.