• 466

Chương 35: DƯ BÉO



Ba mẹ còn sống, con cái không nên đi xa.
Câu nói xưa cũ này đã bị những thanh niên trẻ tuổi thời đại này khinh bỉ, vô số ông bà cụ ở lại căn nhà8 đã từng vui vẻ, mong đợi con mình về thăm nhà, ngóng trông chờ đợi, đến già, rồi đến chết, để lại bao nhiêu cô đơn, vắng lạnh khó nói, nhất là k3hi người bạn già mất đi, chỉ còn lại lẻ loi một mình.

Đôi khi, những người già có con cái công thành danh toại ở thành phố lớn hay ở nước9 ngoài đều hay nói cười với hàng xóm xung quanh:
Thật hối hận khi mấy đứa nhỏ nó tài giỏi như vậy, anh nhìn con nhà anh xem, học không giỏi nhưn6g bây giờ lúc nào cũng ở nhà, hạnh phúc biết bao.
Hàng xóm ai cũng nghĩ bọn họ đang khoe khoang, nhưng thực ra đây là lời nói thật lòng. An Phi 5thường xuyên nhìn thấy những cặp đôi sáu mươi, bảy mươi tuổi, thậm chí là tám mươi tuổi dìu nhau đi chữa bệnh, hỏi con cái đâu, ai cũng nói con cái ở nơi khác, bận công việc, không tiện xin nghỉ. Mỗi lần như vậy, mọi người xung quanh ai cũng nhìn bằng ánh mắt đồng cảm.

Có thể truyền thống ở phương Tây sau khi con cái đã tự lập được, ba mẹ và con cái không liên quan gì đến nhau ấy, tư duy Trung Quốc không thể tiếp nhận được, nhiều người già vẫn mong có thể sống cùng con mình, ít nhất sẽ không có cảm giác cô đơn đến như vậy.
Dư Hạo Nhiên cười híp mắt nói với Lý Mộc Tử:
Mấy lần trước đến nhận ca, chưa bao giờ thấy cậu nhiệt tình với tớ như vậy, hôm nay bị Chủ nhiệm phê bình hay bệnh nhân quấy rầy vậy, cứ nói cho anh Dư của cậu nghe.


Cậu không mong chuyện tốt đẹp hơn được à, từ lúc nhận ca của cậu tối qua, tớ vẫn chưa ngủ được năm tiếng đây này, nên giờ đứng thôi cũng buồn ngủ.
Lý Mộc Tử vỗ tay mạnh một cái rồi nói:
Ây da, suýt nữa thì quên rồi, Chủ nhiệm bảo hai chúng ta dẫn đám ba người An Phi đi tham gia cuộc thi kỹ năng cấp cứu, còn hy vọng chúng ta có thể lọt vào top 8 toàn tỉnh.
Nói xong, cô ấy thở dài.

Cậu tha cho tớ đi, bảo tớ đi tham gia cuộc thi kỹ năng cấp cứu à? Đã vậy còn đòi phải top 8 tỉnh, top 8 thành phố thì còn tạm được!
Dư Hạo Nhiên đau khổ nói. Tuy anh ấy là một anh mập nhanh nhẹn, nhưng dù sao thì cũng là một người mập, để một anh mập đi tham gia phục hồi tim phổi, đặt nội khí quản, rửa ruột này nọ, chỉ riêng chuyện phải cúi gập người trong một khoảng thời gian dài đã là cả một vấn đề với anh ấy rồi.
Nhưng Dư Mập Mạp không biết nịnh nọt cấp trên, lúc còn ở khoa Nội hay bất mãn với Chủ nhiệm Cảnh, nhiều lần chống đối ông ta, nghe nói có lần Dư Mập Mạp chọc giận Chủ nhiệm Cảnh đến mức bệnh đau tim của ông ta tái phát. Sau đó Chủ nhiệm Cảnh hết sức nhẫn nhịn, đến lúc không chịu nổi được nữa đành giao anh lại về phòng y tế.
Trời không tuyệt đường
Béo
, đúng lúc đó, Chủ nhiệm Thôi mới đến khoa Cấp cứu nên rất cần người, phòng y tế lại hết lòng đề cử anh béo
có cá tính
cho Chủ nhiệm Thôi. Chủ nhiệm Thôi cũng rất có duyên với Dư Mập Mạp, vừa nhìn thấy đã lập tức tuyển ngay anh ấy, đưa về khoa Cấp cứu. Có lẽ Dư Hạo Nhiên thật sự có duyên với với khoa Cấp cứu, anh ấy thân thiết với các y tá trong khoa như chị em, chưa từng xảy ra bất kỳ tranh cãi
có cá tính
nào.
So với những người vào bệnh viện cùng năm đó, anh ấy là người kết hôn tương đối sớm, vừa tốt nghiệp xong là kết hôn ngay, vợ là giáo viên cấp ba, hai người có một cô con gái ba tuổi, để mà so sánh thì Lý Mộc Tử hành động muộn quá, đến bây giờ vẫn chưa lo xong chuyện hôn nhân.
Sau khi đồng nghiệp ký nhận rồi đưa thi thể đến nhà xác, bọn họ đã liên lạc với con ông cụ, người con đang ở nơi xa xôi cách trở phải ba ngày nữa mới về được. Bọn họ phải đợi con ông cụ về mới đem đi hỏa thiêu, để anh ta có thể nhìn thấy ba mình lần cuối.
Một ngày làm việc cứ thế trôi qua, nhìn thấy Dư Hạo Nhiên đi vào nhận ca, Lý Mộc Tử hiếm khi nhiệt tình ra đón:
Dư Béo, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nếu mà cậu không đến chắc tớ mệt chết mất.

Dư Hạo Nhiên, biệt danh là Dư Béo hoặc Dư Mập Mạp, vào bệnh viện cùng năm với Lý Mộc Tử, lúc đó anh ấy được phân đến khoa Nội, mặc dù Dư Hạo Nhiên mập mạp, nhưng tay chân cũng nhanh nhẹn, khéo léo, khuyết điểm của anh ấy là lắm mồm, khôn vặt. Bởi vì diện mạo hài hước của anh ấy nhìn rất giống phật Di Lặc trong chùa nên dễ dàng gần gũi với bệnh nhân, vì vậy mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân vô cùng tốt.

Năm ngoái bệnh viện chúng ta cũng đứng hạng nhất, trong thành phố chỉ có tám đội thi đấu thôi, cậu mà xếp hạng tám, cho dù Chủ nhiệm không làm khó dễ, nhưng mặt Viện trưởng chắc phải rũ xuống mặt đất quá.
Lý Mộc Tử cười nói.

An Phi đứng cạnh chỉ cười không nói gì, cô không muốn vì một phút giây thoải mái mà bị Dư Béo lòng dạ hẹp hòi mang hận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.