• 466

Chương 365: LẨU CAY NHÀ HỌ VƯƠNG


Kết quả làm người ta vô cùng mệt mỏi, nếu cùng là một đoàn giám sát thì còn có thể so sánh giữa hai bệnh viện. Với nguyên nhân lâu 8dài và kỹ thuật, bệnh viện nhân dân thành phố L có khả năng chiến thắng cao hơn.

Nhưng giờ đây thắng bại bắt đầu trở nên k3hó phân biệt.

Dù sao, phần giám sát đề cập tới các vấn đề chữa bệnh, hộ lý, kỹ thuật bác sĩ, hậu cần, chứ không phải chỉ t9rong một sớm một chiều mà có thể nâng cao lên bậc đơn giản như vậy được.
Chàng trai vội chạy qua đỡ cô ấy, lạnh lùng nói:
Lúc nãy cô ấy còn rất khỏe, phải ăn trúng cái gì đó ở nhà ông thì cô ấy mới như vậy, ông phải cho tôi một lời giải thích.

Người đàn ông trung niên khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn chàng trai, ông ta mở quán mấy năm trời, quen biết nhiều loại người, trong mắt ông ta, bọn họ không phải đến đây ăn mà đến để phá quán.

Ọe
, sau lưng đôi vợ chồng trẻ, một người phụ nữ trung niên nôn mửa liên tục, một lúc lâu sau mới ngừng lại, những người bạn của bà ấy thi nhau hỏi, vẻ mặt ai cũng nghi ngờ.
Cũng may, cho dù khoa Cấp cứu của bệnh viện nhân 6dân thành phố L là khoa khởi động khá trễ, nhưng họ cũng đã có hai năm chuẩn bị. Còn bệnh viện trung tâm thì tương đối lạc hậu hơn5 một ít, ví dụ khoa Cấp cứu của bọn họ là hệ thống trực ca độc lập, thậm chí còn chưa xây dựng đầy đủ.
Bắt đầu từ tháng 4, cả bệnh viện bắt đầu điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày làm việc sớm nửa tiếng, lần này không ai có ý kiến gì nữa, khó khăn nhiều hơn, nhưng chỉ gần hai tháng thôi, cắn răng cái cũng qua đi ngay. Không ai muốn đụng mặt Viện trưởng trong khoảng thời gian quan trọng thế này, để thành giết gà dọa khỉ.
Khoa Cấp cứu đứng đầu ngọn sóng, hai lần được
vinh danh
, một tốt một xấu.
Người đàn ông trung niên cảm thấy có sự kỳ lạ, ông ta nhìn sơ qua những vị khách đã nôn mửa, tình hình thật sự không ổn, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chạy chữa, tuy ông ta rất tin tưởng những nguyên liệu nấu ăn của mình, nhưng không có nghĩa là khi quán xảy ra chuyện, ông ta không cần chịu trách nhiệm.
Nếu mấy người này có mệnh hệ gì, xem như mười mấy năm buôn bán của ông ta đã chấm dứt.
Hôm nay An Phi làm ca ngày, buổi sáng bận rộn quên ăn, gần tới giờ cơm trưa mới nhớ, Mễ Lan vội vàng chạy đi mua cơm, hai người vừa ăn được vài miếng, phòng cấp cứu đã gọi điện tới, xe 120 vừa nhận ca ngộ độc thực phẩm tập thể, ba phút nữa tới.

Cơm của ông có vấn đề, vừa đắng vừa chát, vợ tôi ăn vào nôn hết cả ra.
Chàng trai mở to hai mắt nhìn, trách mắng.

Cơm của chúng tôi có vấn đề? Vậy sao những người khác ăn vào không sao cả, có khi nào vợ của cậu có thai không?
Người đàn ông trung niên châm chọc cười nói, làm mọi người xung quanh cười vang một trận.
Cô gái nôn xong vẫn chưa hồi lại, vẻ mặt xám trắng kỳ lạ, mà còn bắt đầu rùng mình, không ngừng run rẩy.
Đầu tháng 4, thời tiết dần nóng lên, nhiệt độ bình thường gần chạm ngưỡng 30 độ, cuộc sống về đêm của thành phố lại theo nhịp điệu cũ, các quán nướng, lẩu cay bày ra đầy bên đường.

Lẩu cay nhà họ Vương
là một trong những quán nổi bật nhất trong đó, nhà bọn họ đã kinh doanh ở trên con phố cũ của thành Đông rất lâu rồi, không ít người yêu thích, vừa đến giờ ăn cơm, khách đã xếp thành hàng dài ngoài cửa.
Trưa hôm nay, trong quán vẫn rất đông đúc, một đôi vợ chồng trẻ giành được một cái bàn, đang nói cười ăn đồ ăn, đột nhiên, cô vợ
ọe
một tiếng, nôn hết ra.
Mọi người đang dùng cơm xung quanh lần lượt quay đầu nhìn chằm chằm, dù sao lúc người khác đang ăn cơm mà xảy ra chuyện thế này thì cũng buồn nôn theo, không ít người lộ ra cảm xúc chán ghét.

Ông chủ!
Chàng trai bị những ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, không kiềm được cơn giận, tức giận hô lớn.
Một người đàn ông 40 tuổi từ quầy thu ngân đi tới, lịch sự mỉm cười hỏi:
Sao thế?


Cô nói bậy!
Người đàn ông trung niên nổi giận nói.
Chàng trai buông vợ ra, xông lên đấm ông chủ một cái, nhân viên phục vụ đứng cạnh chủ quán nhanh tay cản lại. Tình cảnh hiện tại không thể khống chế được.

Chúng ta đi bệnh viện, người nào cảm thấy khó chịu thì đi cùng đi, tôi không tin lại có chuyện quỷ quái thế này. Mọi người cứ yên tâm, tôi là người làm ăn chân chính, mở quán mười mấy năm rồi, không phải là quán nhỏ, hòa thượng chạy được nhưng miếu sao chạy được.


Ông chủ, ông nói đi, sao lại thế này?


Đúng vậy đó, nói rõ ra đi!


Trong thức ăn của ông có độc.
Cô gái đầu tiên đã nôn xong, vừa run vừa nói.

Ọe
, một người đàn ông ngồi ở cửa quán cũng bắt đầu nôn, sau khi nôn xong lại không tự chủ được run rẩy.
Những vị khách trong quán ăn không ai dám động đũa nữa, cho dù là người ngu cũng thấy được vấn đề, những vị khách các bàn đó không hề có quan hệ với nhau, nhưng lại xuất hiện vấn đề y hệt nhau, chắc chắc là đồ ăn có vấn đề.
Không ít người tái mặt, người đàn ông trung niên bị thực khách bao vây, mặt ông ta vốn đã ngăm đen, bây giờ lại càng đen như đáy nồi.

Chưa tới tháng 6 mà có vụ ngộ độc thực phẩm tập thể à?
An Phi cúp điện thoại, hơi cạn lời.


Hy vọng là lần này không đáng sợ như lần trước.
Nhớ lại vụ bánh tương hành, trong lòng Mễ Lan sợ hãi không thôi.


Chuyện lần trước trong cả nước cũng hiếm thấy lắm, cả đời gặp được một lần là cũng không tệ rồi, em cứ cho là mình trúng số độc đắc đi.
An Phi vừa đút cơm vào miệng vừa nói.


3 phút nữa đến mà chị còn có tâm trạng ngồi ăn cơm à, mau đi thôi.
Hộp cơm của Mễ Lan chưa ăn được một nửa, cô ấy đúng dậy rót cho mình và An Phi một cốc nước, uống ngụm nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.