• 945

Chương 37: BÀI HỌC SINH ĐỘNG


Nghe những lời ba cậu bé nói, An Phi không dám nghi ngờ mẹ kế nữa, cô đành phải căn cứ vào máu và các biểu hiện giống hệt với Tiểu Hoa để chẩn8 đoán cậu bé bị nhiễm độc axit, An Phi bắt đầu thử trị liệu theo cách điều trị của
nhiễm độc Nitric
.

Cô bảo người nhà đi lấy xanh m3ethylen, năm phút sau khi tiêm 5 ống xanh methylen, độ bão hòa oxy trong máu lên 89%, dùng thêm năm ống nữa, độ bão hòa oxy đã lên 91%, nhưng9 tình trạng đau tức ngực và hô hấp khó khăn vẫn không được cải thiện. ''Chị, em thở không nổi
, dáng vẻ thở khò khè của cậu bé làm người khác6 phải đau lòng. An Phi đã cố hết sức, chẳng lẽ mình đã chẩn đoán sai rồi sao?

Thời gian cấp bách, cô vội vàng bảo y tá gọi Lý Mộc Tử 5đến, Lý Mộc Tử xem kỹ bệnh án và kết quả xét nghiệm, cô nhíu mày hỏi:
Ảnh CT ngực đâu?

Con gái cụ đưa cụ đến, bà cụ sống ở nông thôn, trong khoảng thời gian này thì đến nhà con gái ở tạm, phụ giúp chăm sóc cháu, cũng vì sợ làm phiền con gái nên mới trì hoãn đến lúc không chịu nổi nữa mới đi truyền dịch, kết quả, càng muốn nhanh khỏi, bệnh tình càng xấu đi.
Bác sĩ An chỉ định cụ xét nghiệm máu và kiểm tra điện giải, nhưng bà cụ nhất quyết không chịu làm xét nghiệm, con gái cụ vẫn đang do dự, dù sao An Phi cũng đã nói đi nói lại về tính nghiêm trọng của bệnh tình rồi.

Tôi không xét nghiệm máu đâu, vừa rút máu là tôi đã choáng váng rồi. Tôi khó chịu chết mất, bác sĩ thương tôi, mau cứu tôi đi. Truyền dịch nhanh lên, truyền xong sẽ ổn ngay thôi.

Lần này, trong lòng cô vô cùng bất an, cô đã chẩn đoán sai cho bệnh nhân rồi. Mặc dù cái sai này không ảnh hưởng đến cậu bé bao nhiêu, xanh methylen cũng không có tác dụng phụ đặc biệt nào, nhưng cô cứ giằng co lâu như vậy, còn nghi ngờ cậu bé bị mẹ kế đầu độc, thật chẳng ra sao cả!
So với Lý Mộc Tử, cô như một bác sĩ nghiệp dư, cô vô cùng tự trách mình.
Nhưng bây giờ cô không thể để cảm xúc ảnh hưởng được, ca đêm của cô chỉ vừa mới bắt đầu, trong phòng cấp cứu vẫn còn cậu bé bệnh nặng, cả thành phố trong đêm vẫn cần cô.
Đúng vào giai đoạn bắt đầu sự nghiệp, An Phi đã được học một bài học sinh động như vậy, khiến cô sau này trong lúc khám bệnh đều lấy việc tìm ra chân tướng làm mục đích chính, suy nghĩ hoạt bát không bảo thủ, nhờ vậy mà tiến bộ rất nhanh chóng.
Bài kiểm tra thứ hai của đêm nay đã đến, lần này là một bà cụ hơn sáu mươi tuổi. Thời tiết cuối tháng bảy của thành phố L nhiệt độ cao nhất trên ba mươi lăm độ, hệt như xông hơi, thời tiết như vậy khiến tỷ lệ bệnh nhân lớn tuổi đến khám cao hơn mùa xuân và mùa thu.
Bả cụ bị tiêu chảy, tuy không phải là bệnh nặng, nhưng tục ngữ có câu
anh hùng không nhịn được ba việc gấp
, chứ đừng nói đến cơ thể yếu ớt của người già. Bà cụ đã tiêu chảy một ngày rồi, không đi nhanh được, đã truyền dịch ở phòng khám gần nhà, thấy không chuyển biến gì nên đến bệnh viện thành phố, lúc An Phi tiếp nhận bệnh nhân, thấy làn da của cụ đã lõm xuống, đàn hồi kém, đã có dấu hiệu mất nước.
An Phi cố gắng đè nén tâm trạng của mình, về phòng lại phòng cấp cứu, liên lạc với phòng ICU(), cậu bé mắc chứng viêm phổi nặng, trong tình trạng vẫn chưa biết bị nhiễm virus gì thì bất cứ lúc nào tình trạng bệnh cũng có thể trở nặng thêm, phát triển thành bệnh toàn thân, dẫn đến tử vong.
ICU: Săn sóc tích cực
Căn bệnh SARS mà mọi người vừa nghe đến đã biến sắc chính là một loại viêm phổi phát triển nhanh chóng, vì phát triển quá nhanh chóng nên tỷ lệ tử vong cao, phát triển với tốc độ cao được gọi là
viêm phổi SARS
, đây cũng là một loại viêm phổi nặng. Vì vậy trước mắt cậu bé có giữ được tính mạng hay không còn rất khó nói. Phòng ICU là phòng có điều kiện chữa trị tốt nhất bệnh viện, cho cậu bé đến đó tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

Cần gì CT ngực đâu chị, tình trạng bệnh nhân rõ ràng đến thế rồi, chẳng lẽ không phải bị
nhiễm độc Nitrit
sao?
An Phi ngạc nhiên hỏi.
Lý Mộc Tử bất đắc dĩ liếc nhìn An Phi, kéo cô về phòng khám, đóng cửa lại, hận sắt không rèn thành thép nói:
Đương nhiên là cần rồi, đối với những bệnh nhân bị khó thở, tức ngực, trước tiên cần phải loại trừ những căn bệnh về hệ hô hấp thì mới được xem xét những trường hợp khác, không thể vì chúng ta nhìn thấy một bệnh nhân trúng độc, thấy da người ta có biểu hiện tím tái thì lập tức cho rằng người ta bị trúng độc.

Trở lại phòng cấp cứu, An Phi nhanh chóng liên lạc chụp CT ngực, mấy phút sau kết quả đã có:
Viêm phổi kép
, trên tấm CT ngực là hai lá phổi lờ mờ, so với cậu bé bị sốt 39 độ vì viêm phổi thùy, sau đó lại ho ra máu suýt tử vong ở viện phòng chống lao, thì cậu bé này còn nặng hơn, chẳng trách cậu bé lại có dấu hiệu thiếu oxy nghiêm trọng đến vậy. Cả hai lá phổi đều có vấn đề như vậy, khí thải không ra được, oxy không thể vào máu thì làm sao mà không bị thiếu oxy nặng được chứ?
Nghe Trương Hiểu Lệ nói, cậu bé bị
viêm phổi thùy
lần trước sau khi được viện phòng chống lao trả về, cậu bé đã qua giai đoạn nguy hiểm, đã chuyển đến phòng bệnh bình thường của khoa Hô hấp để điều trị. An Phi tin rằng cậu bé bị chứng viêm phổi nặng này nhất định sẽ chống chọi qua được.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng làm thủ tục nhập viện, hộ lý đến đưa hai mẹ con
kỳ lạ
đến phòng ICU. An Phi kìm nén cảm xúc lại, cô chỉ vừa mới bắt đầu ca đêm, không thể cứ uể oải buồn bã được.
Làm bác sĩ khám bệnh là một chuyện rất đáng sợ, sự cố chấp trong suy nghĩ có thể đưa đến các hướng trị liệu sai lầm, điều trị sai cách sẽ làm bệnh nhân mất đi cơ hội tốt nhất để trị bệnh, thậm chí bệnh tình còn nặng hơn. Có rất nhiều bác sĩ lâu năm, đặc biệt là những bác sĩ cậy già lên mặt thường có suy nghĩ cố chấp, không tiếp nhận cái mới, thường dựa vào kinh nghiệm của mình để chữa bệnh, đây là tình trạng rất thường gặp ở nhiều nơi.
Bà cụ cứ nói đi nói lại mấy câu này, An Phi và Trương Mạt Lỵ không biết phải khuyên giải thế nào, con gái bà cụ cũng không biết phải làm gì, chị bảo An Phi truyền dịch cho bà cụ trước, lát nữa chị ấy sẽ khuyên bà làm xét nghiệm. An Phi bất lực, đành gọi Lý Mộc Tử sang xem, hai người thương lượng xong đành phải bảo cô con gái ký giấy
Tự chịu trách nhiệm
, lấy thuốc rồi bảo hai người đến phòng quan sát truyền dịch.

An Phi cứ nghĩ đêm nay đã hết vận rủi rồi, nhưng cô dần phát hiện ra mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hai mẹ con bà cụ vừa rời đi, một chàng trai đau ngực trước lại đến. Sắc mặt anh ta trắng bệch, khuôn mặt đau khổ, tay ôm tim bên trái, vừa vào đến nơi đã lập tức ngồi xuống giường cấp cứu. Mặc cho y tá có hỏi gì anh ta cũng không trả lời, từng hành động đều diễn đúng như những gì sách giáo khoa miêu tả bệnh nhân lên cơn đau tim - đau vùng ngực trước.

Bệnh nhân đã vậy rồi, bác sĩ An cũng không thể đứng đợi anh ta chủ động nói, cô đành tự đi qua, hỏi anh ta khó chịu thế nào, anh ta yếu ớt nói:
Bác sĩ, bác cứ đợi một chút, tôi đau muốn chết luôn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.