Chương 372: MUỐN NÓI NHƯNG KHÔNG NÊN LỜI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1401 chữ
- 2022-02-06 09:42:15
Vậy trước kia cơ thể cô thế nào? Dạo này đã uống thuốc gì rồi?
An Phi tò mò, là nguyên nhân nào đã làm bệnh suy thận của Tần Nguyệt chỉ trong8 một tháng ngắn ngủi đã trở thành một căn bệnh đáng sợ như vậy?
Tần Nguyệt muốn nói lại thôi, cô ấy cắn chặt môi, không chịu nói.
3
Bác sĩ, chúng ta có thể đi ra ngoài ngồi nói chuyện được không.
Chàng trai nhìn An Phi, ý là có chuyện riêng muốn nói với cô.
An Phi cảm thấy những lời mình nói quá tàn nhẫn, nhưng cô là bác sĩ, cô không còn lựa chọn nào khác nữa.
Hình như chàng trai bị lời nói của cô dọa sợ, im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
Chúng tôi vẫn có thể có con chứ?
Bác sĩ, chúng tôi không làm thủ tục nhập viện trước, ngày mai chúng tôi sẽ đến phòng khám bệnh khám rồi quyết định có ở lại bệnh viện hay không.
Vẻ mặt chàng trai phức tạp quay sang nhìn thoáng vào phòng.
Bây giờ các chỉ tiêu của cô ấy rất nguy cấp, giữ lại theo dõi không an toàn đâu, tôi đề nghị phải lập tức nhập viện.
An Phi kiềm chế kích động muốn trách chàng trai, giọng nói cứng rắn.
Không cần đâu, tôi đi gọi ông ấy tới.
Chàng trai né tránh mắt An Phi.
Chàng trai đi qua, kéo góc áo ba vợ, hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi cùng nhau ký tên vào.
An Quốc Cường kê thuốc Đông y cả đời, lần nào kê thuốc, ông cũng rất cẩn thận, còn dặn dò bệnh nhân, uống một thời gian thì phải ngừng một thời gian, không được uống lâu dài, tránh cơ thể tích độc nặng. Tần Nguyệt uống thuốc cả nửa năm, chả trách lại xảy ra vấn đề.
Anh có biết cô ấy có vấn đề gì không?
An Phi có thể thấy được tình cảm giữa vợ chồng bọn họ không tệ, chàng trai rất quan tâm Tần Nguyệt.
Nói vậy thì nửa năm trước, hai người đã đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng rồi, lúc đó cơ thể của Tần Nguyệt không có vấn đề gì à?
An Phi nhíu mày, hỏi tiếp.
Chàng trai gật đầu.
Điều kiện kinh tế của gia đình chúng tôi không tốt, tiền đi khám cũng phải đi mượn, nếu bệnh của cô ấy là một cái động không đáy...
Chàng trai khúm núm một lúc lâu, rồi thấp giọng giải thích.
Thấy chàng trai né tránh, An Phi chợt hiểu, lúc nãy anh ta nói anh ta không biết Tần Nguyệt bị bệnh gì, đoán chắc là lời nói dối.
Vì thế mà Tần Nguyệt bắt đầu uống thuốc Bắc à? Có toa thuốc không?
An Phi nói tiếp theo suy nghĩ của anh ta.
Vâng, bác sĩ không đưa toa thuốc, lúc nào cũng uống thuốc đã sắc sẵn rồi, đóng bỏ túi, mang về nhà hâm nóng rồi uống thôi. Một tháng trước, Tần Nguyệt bị nôn mửa, mệt mỏi, chúng tôi cứ cho rằng cuối cùng thuốc cũng có hiệu quả rồi...
Giọng nói của chàng trai càng lúc càng nhỏ.
An Phi thở dài, quay về bàn làm việc, bổ sung bệnh án đẩy đủ, ghi chỉ tiêu nguy cấp ở phía trên, mặt sau viết, người nhà bệnh nhân tạm thời không đồng ý nhập viện, yêu cầu theo dõi ở phòng theo dõi, bởi vì kali máu cao, bệnh nhân có khả năng đột tử, đã trao đổi nhiều lần với người nhà, người nhà bày tỏ đã hiểu nhưng vẫn kiên quyết theo dõi, tự chịu trách nhiệm.
Người đứng cạnh giường là ba vợ anh à?
An Phi viết xong, ngẩng đầu hỏi chàng trai.
An Phi im lặng phất tay, ý bảo bọn họ có thể đến phòng theo dõi rồi.
Cả quá trình, Tần Nguyệt không nói gì, thậm chí còn không hỏi vì sao không nhập viện mà lại theo dõi, An Phi không biết rốt cuộc cô ấy có biết bệnh tình của mình, có biết cô ấy đã bị vứt bỏ trong chính gia đình của mình hay không.
Anh ta gật đầu.
Hai người cùng nhau ký tên đi, có cần tôi nói lại tình hình với ông ấy không?
An Phi nhìn thẳng mắt anh ta nói.
Đó là vợ của anh, nhiễm trùng đường tiểu chỉ cần lọc máu lâu dài có thể sống được nhiều hơn tám năm mười năm, nằm viện chỉ cần trả một phần tiền, sau đó dùng bảo hiểm y tế cho bệnh mãn tính, gia đình cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.
An Phi biết mình có khuyên tới mức nào thì cũng vô dụng thôi, nhưng cô chỉ có thể làm vậy cho Tần Nguyệt mà thôi, nếu nhà chồng muốn buông bỏ cô ấy, An Phi có nói nhiều hơn cũng không thay đổi được điều gì.
Chàng trai cười chua chát, không đáp lại.
Chàng trai lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ.
Bây giờ cô ấy bị suy thận, nếu anh chưa từng nghe tới suy thận, chí chắc cũng từng nghe nói căn bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu rồi chứ nhỉ, bây giờ cô ấy đã đến giai đoạn suy thận của nhiễm trùng đường tiết niệu, phải tiến hành lọc máu, còn khôi phục tới mức độ nào thì khó nói lắm. Nhưng dựa vào những tình trạng trước đó, khả năng trên 90% là phải lọc máu lâu dài.
Th9ật ra các bác sĩ cũng thường gặp trường hợp tương tự, nhất là những bệnh nhân mắc bệnh ác tính, người nhà sẽ giấu giếm bệnh tình với bệnh nhân6. An Phi đi theo chàng trai ra ngoài cửa.
Bác sĩ, tôi và Tần Nguyệt đã kết hôn hai năm rồi, nhưng mãi mà chưa có con, đến bệnh viện k5iểm tra, bác sĩ nói cả hai chúng tôi đều không có vấn đề gì cả.
Chàng trai ngừng một chút rồi nói:
Nửa năm trước, mẹ tôi nghe nói ở trấn trên có một vị bác sĩ Đông y, rất nhiều người uống thuốc của ông ấy rồi có con.
An Phi để ý thấy, lúc ba vợ anh ta ký tên, khóe mắt ông ấy ngấn lệ, nhưng lúc hạ bút xuống ký, ông ấy không hề chần chừ một giây phút nào.
Bác sĩ, không phải chúng tôi không nhập viện đâu, chúng tôi chỉ muốn ngày mai khám ở phòng khám bệnh xong sẽ ở lại mà.
Chàng trai ký xong, anh ta nói to hơn, giống như muốn để cho Tần Nguyệt nghe thấy.
Chắc hắn bọn họ đã khám ra ở bệnh viện địa phương rồi, bác sĩ địa phương cũng đã thông báo bệnh tình cho bọn họ biết, nhưng bọn họ không tin nên mới tới bệnh viện nhân dân thành phố để chẩn đoán chính xác hơn.
Lời nói của An Phi làm tia hy vọng cuối cùng của anh ta vỡ nát.
Nghe vậy, An Phi lạnh lòng, tới giờ phút này rồi mà chuyện anh ta lo lắng không phải Tần Nguyệt, mà lại là đứa con.
Bệnh nhân mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu có tỷ lệ mang thai rất thấp, chỉ bằng 1/8 so với những người phụ nữ bình thường, ngoài ra, từ khi mang thai đến lúc sinh ra được thì phải đi đoạn đường rất dài.
An Phi lạnh lùng nhìn anh ta, phát hiện ánh mắt của anh ta đã u ám hơn.
An Phi nghĩ, nói vậy thì bệnh suy thận của Tần Nguyệt có liên quan tới chuyện cô ấy uống thuốc nửa năm. Rất nhiều người cứ nghĩ thuốc Bắc không có độc, nhưng thật ra đó là một sai lầm, đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, thuốc Đông y thì cũng vậy.
Có vài thuốc Đông y khắc chế lẫn nhau, có vài thuốc thì chính nó cũng đã có độc sẵn rồi, hơn nữa, giữa ngộ độc thuốc Đông y và thuốc điều trị không khác nhau mấy, nếu không khống chế được, chữa bệnh sẽ thành nuôi bệnh.
Một lúc sau, Mễ Lan cầm bệnh án vội vàng chạy vào,
Chị Phi, bệnh tình của giường 7 quá nặng, không thể giữ theo dõi được.
An Phi nhìn lướt qua, là Tần Nguyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.