• 466

Chương 379: ĐOẠN ĐƯỜNG SINH TỬ


Nghĩ tới điều này, An Phi nặng lòng.


Đã liên lạc với công ty bọn họ? Liên lạc với người nhà chưa?
An Phi nhìn chằm chằm máy giám sát, k8hoanh tay trước ngực, ngón tay gõ nhẹ, vừa suy nghĩ vừa hỏi.

Cô phải quyết định có cần cho bệnh nhân đi chụp CT não không, nếu là xuất h3uyết não, càng kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm.
Anh Cảnh là đại ca trong đội của bọn họ, bình thường cứ gia đình của thành viên đội nào có việc, ông ấy cũng hỗ trợ hết lòng, là người đáng tin cậy của mọi người. Con gái của ông ấy học hành rất giỏi, còn một tháng nữa thôi sẽ thi vào đại học, mấy ngày nay ông ấy rất vui vẻ, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
Anh ta dừng xe lại, lập tức chạy vọt tới, đỡ anh Cảnh nằm thẳng xuống đất, mặt mũi anh Cảnh tái xanh nhưng vẫn còn thở, anh ta đã từng học cách phục hồi tim phổi, nhưng đối với người đã ngừng thở, tim ngừng đập, trong trường hợp này anh ta đành bó tay.
Cũng may, hành khách trên xe đã gọi cho 120, anh ta không nghĩ ngợi nhiều, chuyển hết hành khách trên xe mình và anh Cảnh lên một chuyến xe khác, rồi gọi cho lãnh đạo công ty và vợ anh Cảnh.

Tình trạng của ông ấy không được tốt lắm.
Đầu tiên, An Phi báo bệnh tình trước, rồi nói tiếp:
Trên đường đến bệnh viện, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà tim ông ấy đột nhiên ngừng đập, ngừng thở, trước mắt tạm thời huyết áp đã ổn định, nhưng mà kéo dài được bao lâu thì còn khó nói lắm.


Xin cô hãy cố gắng hết sức, chi phí không thành vấn đề, công ty chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết.
Tổng giám đốc Lý chân thành nói.

Không phải là vấn đề chi phí, rất có thể ông ấy bị xuất huyết não, bây giờ phải đi chụp CT não, trên đường đi có nguy cơ tim sẽ ngừng đập lần nữa, nhưng nếu không chụp thì sẽ không tìm được nguyên nhân gây bệnh, khả năng bệnh tình sẽ trở xấu hơn, mất đi cơ hội điều trị tốt nhất. Mọi người dành chút thời gian thương lượng với nhau rồi báo cho tôi biết quyết định của mọi người.


Bác sĩ, tình hình của tài xế Cảnh thế nào rồi?
Vài người đi vào, một người có dáng lãnh đạo mở miệng nói trước.

Các anh là?
An Phi đưa mắt nhìn mọi người, tự xác định người phụ nữ trung niên chắc là vợ của ông ấy.
Đúng thật, chàng trai tới trước, đứng dậy giới thiệu:
Đây là Tổng Giám đốc Lý của chúng tôi, đây là người nhà của anh Cảnh.

Bà ấy được một cô gái trẻ tuổi đỡ xuống xe, hai người nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu.
Giờ phút này, ngoài cửa phòng cấp cứu đã kín người, một vài người nhà của phòng theo dõi tới đây hóng chuyện, vài người là người nhà và bệnh nhân đang đợi khám, còn vài người khác là người dân gần đây tới xem.
Tốc độ lan truyền tin tức trên internet quá sức tưởng tượng của mọi người, sự việc chỉ vừa mới xảy ra mà một vài bên truyền thông địa phương vừa nghe tin đã hành động ngay, chỉ trong phút chốc, tin tức
tài xế đẹp nhất
thành phố L đang được cấp cứu, chưa biết sống chết thế nào bắt đầu được người người nhà nhà trong nhóm QQ và các trang báo điện tử lan truyền đưa tin.
An Phi cúi người, kiểm tra tổng quát lần nữa cho bệnh nhân.
Sắc mặt của ông ấy bắt đầu hồng hào lại, vết xanh tím trên tứ chi và cơ thể biến mất, làn da ấm áp, bắt đầu đàn hồi. Hai đồng tử khôi phục bình thường, không phóng to, nói cách khác, tạm thời bệnh nhân không bị tụ máu, vẫn còn cơ hội sống sót.
Ở cửa đại sảnh cấp cứu, một chiếc xe ô tô Nissan màu đen chạy nhanh tới, tài xế dừng lại, vài người bước xuống xe, trong đó có một người phụ nữ khoảng 45 tuổi, mặc áo sơ mi đỏ đậm, tóc ngắn, vóc dáng không cao, khuôn mặt thanh tú gọn gàng, mang theo dấu vết năm tháng.
Đối với anh ta, mấy phút ngắn ngủi đợi cứu viện tới dài như một thế kỷ vậy. Lúc nhìn thấy nhân viên cấp cứu xuất hiện, anh ta cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập. Hy vọng mọi thứ còn kịp!
Trong phòng cấp cứu, ngoại trừ tiếng còi báo động của máy móc, không ai nói một câu, ngay cả bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.
5 phút sau, nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân đã ổn định, huyết áp ở mức 120/110mmHg, bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí ngón tay cũng không động đậy.
An Phi cố gắng nói ngắn gọn, đi chụp CT trong tình trạng bệnh nhân không ổn định rất nguy hiểm, không có sự đồng ý của người nhà thì bác sĩ không được tự tiện quyết định.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng nhìn vào vợ tài xế Cảnh, trong trường hợp này chỉ bà ấy có quyền quyết định.

Bác sĩ, có phải chụp hay không cũng có thể chết không?
Người phụ nữ nhìn yếu đuối, nhưng hỏi một câu rất sắc bén.

Đã liên lạc rồi, chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi.
Một chàng trai cũng mặc đồng phục9 công ty giao thông công cộng yên lặng đứng cạnh giường cấp cứu lên tiếng.
Vẻ mặt chàng trai nghiêm túc, chững chạc không xứng với độ tu6ổi của mình. Nửa tiếng qua là nửa tiếng căng thẳng nhất trong cuộc đời của anh ta.
Trước khi anh ta đến làm ở công ty giao thông công cộ5ng, anh ta từng làm tài xế xe 120 cho một bệnh viện tư nhân, có kiến thức cấp cứu cơ bản, lúc nhìn thấy anh Cảnh nằm gục xuống vô lăng, trong lòng anh ta nhói lên.

Không chụp, chỉ có đợi chết, chụp thì có một chút hy vọng sống sót.
An Phi nhìn người phụ nữ tán thưởng, cô thích nói chuyện với những người thông minh, không cần phải nói vòng vo, đơn giản trực tiếp.


Vậy không cần chờ nữa, chúng tôi đi.
Người phụ nữ quyết định.

An Phi lấy giấy đồng ý và giấy báo bệnh tình nguy kịch cho người phụ nữ ký tên, bảo Trương Mạt Lỵ dọn dẹp mọi thứ rồi tự đưa bọn họ đến phòng CT.

Sau khi chuyển đến tòa nhà mới, khoa Cấp cứu dễ dàng đi làm kiểm tra hơn, nhất là chụp CT, không cần phải đi ngang sân bên ngoài, chỉ cần rẽ một cái là tới.

Bên ngoài phòng CT vẫn tấp nập người như cũ, nhưng bây giờ khái niệm Kênh Xanh đã đi vào lòng người, sau khi khoa Cấp cứu đến thì cứ đăng ký kiểm tra theo Kênh Xanh.

Trên hình chụp CT sọ não của tài xế Cảnh thể hiện chính xác xuất huyết não, hơn nữa lượng xuất huyết cũng tương đối lớn.

Đầu tiên An Phi liên lạc với khoa Ngoại thần kinh, bác sĩ Lưu trực ca dường như tới phòng cấp cứu ngay lập tức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.