• 945

Chương 383: TRÒ HAY (2)



Mới bắt đầu thôi mà, trò hay vẫn còn phía sau, cậu sốt ruột cái gì?
Lữ Tiêu Tiêu cười như không nói.

Viện trưởng vừa dứt lời, mọi 8người đều im lặng, ông lấy bút chỉ vào Chủ nhiệm Tần,
Lão Tần, anh có kinh nghiệm điều trị nhất, anh nói trước xem nào.


Chủ nhiệm Tần có kinh nghiệm điều trị phong phú, hay là chuyển bệnh nhân sang ICU đi, rồi tiếp tục điều trị?
Một lúc lâu Chủ nhiệm Thôi không nói gì, chỉ mỉm cười nghe mọi người thảo luận, đợi mọi người yên lặng, chị mới nói thử một câu.
Lúc trước khoa Cấp cứu nhận tài xế Cảnh, khó khăn lắm mới vượt qua bảy ngày khó khăn nhất, muốn nổi bật cũng nổi bật rồi, bước điều trị tiếp theo là cả một quá trình dài, đã vậy còn là quá trình không biết trước điều gì.

Tôi hiểu mà, trong lòng tôi đã chuẩn bị trước nếu ông ấy không tỉnh lại thì sẽ hầu hạ ông ấy cả đời.
Người phụ nữ lau nước mắt, mừng rỡ nói.

Bước tiếp theo, chúng tôi phải mở khí quản cho ông ấy, tăng cường hỗ trợ dinh dưỡng...
Lý Mộc Tử nói phương án điều trị tiếp theo, người phụ nữ liên tục gật đầu.
Tài xế Cảnh tỉnh lại làm phương hướng thảo luận của mọi người đổi chiều, đối với bệnh nhân chảy máu hành não, có thể tự tỉnh lại chính là một điều kỳ tích.

Viện trưởng Tiêu, các vị Chủ nhiệm, thần trí của bệnh nhân đã tỉnh táo rồi.
Lý Mộc Tử xoay người, mỉm cười nhìn nhóm người vừa giương cung bạt kiếm.

Tài xế Cảnh, chú có nghe tôi nói chuyện không?
Lý Mộc Tử ghé vào tai ông ấy gọi to.
Mí mắt ông ấy giật giật, khó khăn mở ra, ánh mắt hơi dại, mờ mịt nhìn mọi người trước mắt.

Thật à?
Lý Mộc Tử bất chấp hoàn cảnh hỏi.

Chắc chắn 100%!
Khương Thiệu Vân vui vẻ lặp lại.
Đoán chắc là Khương Thiệu Vân nhanh mồm nhanh miệng đã thông báo với bà ấy chuyện tài xế Cảnh đã tỉnh lại trước tiên, nên bà ấy mới xúc động tới vậy.

Dì à, chúng ta mới đi được đoạn đầu trên con đường dài vạn dặm thôi, con đường điều trị phía sau vẫn còn rất dài, dì phải hợp tác với chúng tôi.'' Lý Mộc Tử không dám cho bà ấy hy vọng quá nhiều, lời nói thành khẩn.

Tôi đã trị không ít ca chảy máu hành não, nhưng hiệu quả điều trị không tốt đẹp hơn khoa Cấp cứu, Viện trưởng Tiêu, tôi không dám tán thành với lời của anh. Chủ nhiệm Thôi đang đào hố cho tôi.
Một câu nói đùa làm mọi người đều nở nụ cười.

Chủ nhiệm Tần nói có bằng chứng, nhưng lại không nhận, rõ ràng là không có lòng tin với chính mình. Thực ra kết quả mọi người cũng biết rõ rồi, nếu không ý nghĩa thì cần gì chứ?
Chủ nhiệm Kỳ cười nói, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ trào phúng.
Một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, tài xế Cảnh hơi lắc đầu.

Chú đừng lo quá, chú chỉ mới vừa tỉnh thôi, từ từ rồi sẽ khá hơn thôi.
An Phi không đành lòng, vội vàng an ủi ông ấy.
Chủ nhiệm Tần và Chủ nhiệm khoa Nội đều nhấn mạnh vấn đề tiếp theo là dinh dưỡng, Chủ nhiệm Kỳ sắc mặt không tốt, không nói gì nữa. Cuối cùng, Viện trưởng Tiêu tổng kết, kết thúc cuộc hội chẩn toàn viện.
Vừa kết thúc hội chẩn, nhóm An Phi, Lý Mộc Tử vội vàng đi xem tài xế Cảnh vừa tỉnh lại, trong miệng ông ấy vẫn còn đặt ống thông khí quản, vẫn chưa nói chuyện được, dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt hơi sưng phù vì chứng hạ albumin máu.
Nếu Chủ nhiệm Tần chịu nhận, thì đối với chị cũng chưa hẳn là kết cục không tốt.

Ý kiến của Chủ nhiệm Thôi không tệ, ICU của Chủ nhiệm Tần là nơi có thiết bị tốt nhất ở bệnh viện chúng ta, nếu có thể chuyển sang thì càng có ích với bệnh tình của tài xế Cảnh.
Viện trưởng Tiêu hứng khởi nhìn Chủ nhiệm Tần, đợi ông lên tiếng.
Chuyện thần trí của bệnh nhân đã có chuyển biến có nghĩa là chức năng đại não của ông ấy đang khôi phục, hy vọng hơn là chức năng hô hấp có thể khôi phục, thoát khỏi máy thở, thậm chí có thể từ từ khôi phục chức năng vận động.
Tuy rằng sẽ đi tới bước nào thì còn khó nói, nhưng ít ra không phải sống thực vật trên giường.
Trong phòng rối loạn, người tán thành việc chữa trị thì vuốt cằm tỏ vẻ hài lòng với kết quả, người cho rằng việc điều trị không có ý nghĩa gì thì nhíu mày, tỏ vẻ khó tin.

Bệnh nhân tỉnh lại là chuyện tốt, khoa Cấp cứu không chỉ có trình độ cao mà còn là đất lành nữa.
Viện trưởng Tiêu thoải mái đùa giỡn với Chủ nhiệm Thôi.

Em nhìn đi, chị đã nói là ông ấy tỉnh rồi mà.
Khương Thiệu Vân đứng cạnh vui vẻ cười toe toét.

Chị Thiệu Vân, sao chị lại phát hiện ông ấy tỉnh rồi vậy?
An Phi tò mò hỏi.
Mặc kệ dự đoán bệnh tình thế nào, bệnh nhân tỉnh lại cũng là một thông báo cho Thị trưởng Văn và người dân.

Đâu có, rõ ràng là mượn may mắn từ những vị ở đây.
Chủ nhiệm Thôi yếu ớt cười đáp lại.

Chị chưa trao đổi bệnh tình với người nhà mà, em đợi thêm một lát nữa.

Lý Mộc Tử gọi người nhà tài xế vào, vợ ông ấy đang đợi ngoài cửa, bà ấy đi vào xúc động nắm tay Lý Mộc Tử, nói không nên lời.

Lúc sáng chị hút đờm, ông ấy có động tác nhíu mày, không giống với bình thường. Lúc nãy chị làm xong việc, sang đây xem ông ấy thì thấy ngón tay của ông ấy gập vào rồi duỗi ra, đôi mắt cố mở lên, chị thử nói chuyện với ông ấy, ông ấy có gập ngón tay lại theo như lời chị nói.
Khương Thiệu Vân phấn khởi miêu tả lại lúc cô ấy phát hiện ra.

Tài xế Cảnh, chú có động đậy chân được không?
Lý Mộc Tử kéo chăn ra, đôi chân ông lộ ra ngoài, cô ấy cẩn thận nhìn.
Chủ nhiệm Tần sầm mặt, đang định nói chuyện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Lý Mộc Tử vội vàng nhận điện thoại trước, giọng nói vui vẻ của Khương Thiệu Vân truyền tới:
Chủ nhiệm Lý, tài xế Cảnh tỉnh rồi, ông ấy có thể hợp tác mệnh lệnh nắm tay rồi.

An Phi cảm thấy tài xế Cảnh tỉnh quá đúng lúc, không chỉ vả vào mặt những chuyên gia cho rằng ông ấy vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được, hơn nữa còn tranh thủ có được những phương án có lợi nhất cho các bước điều trị tiếp theo.
Bầu không khí vui vẻ lan khắp phòng, phần thảo luận còn lại đơn giản hơn nhiều.

Chủ nhiệ3m Lý đã nói rõ vấn đề rồi, điểm mấu chốt cần điều trị là áp lực trong đầu, thần trí, hô hấp và dinh dưỡng. Dựa vào kinh nghiệm của tôi, thứ9 tự cần giải quyết chính là dinh dưỡng, thần trí, hô hấp. Còn áp lực trong đầu, sau khi đã giải nén xương, tạm thời không có biện pháp nào 6khác...
Chủ nhiệm Tần chậm rãi nói, mọi người ai nấy liên tục gật đầu.
Nhưng Chủ nhiệm Kỳ đối diện lại nhếch miệng, vẻ mặt khinh t5hường, mấy lần muốn ngắt lời Chủ nhiệm Tần, nhưng bị Chủ nhiệm Hàn ngồi cạnh kéo áo, cố kiềm chế lại.
Mọi người đi ra ngoài, có người đứng, có người ngồi trong căn phòng nhỏ của phòng giám sát, thảo luận bệnh tình một lúc, rồi ai đi đường nấy.

Những người khác đi hết rồi, em làm thêm buổi tối, không vội về nhà à?
Lý Mộc Tử thấy An Phi vẫn ở lại, ngạc nhiên hỏi.

Tôi là bác sĩ chủ trị của chú, nếu chú nghe hiểu tôi, chú chớp mắt được không?
Lý Mộc Tử mỉm cười trấn an nói.
Quả nhiên, tài xế Cảnh chớp mắt theo lời cô ấy.

Bác sĩ, tôi tin các cô, các cô bảo chúng tôi hợp tác thế nào, chúng tôi sẽ hợp tác thế nấy.



Bây giờ tài xế Cảnh đã tỉnh lại, cục cưng nhà dì lại sắp thi đại học rồi, không có thời gian tới, bảo em ấy ghi âm lại mấy đoạn, chắc chắn sẽ có lợi cho quá trình phục hồi của ông ấy.
An Phi nói chen vào.


Đúng, có thể tìm vài bài hát hay hí kịch cho ông ấy nghe.
Lý Mộc Tử khen ngợi nhìn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.