• 947

Chương 401: VIỆC TỐT KHÓ LÀM


Sinh mệnh tươi đẹp tới mức nào, thường vào những lúc mất đi, người ta mới cảm nhận được.

Cuối tháng 6, thời tiết thất thường, buổi8 sáng lúc hai người đi ra ngoài, trời vẫn còn nắng chói chang, thế mà đến trưa trời lại đổ mưa nhỏ.

Hiếm khi được ngày nghỉ, Vươn3g Dịch Tường rủ An Phi đi cửa hàng nội thất. Nhà đã sửa chữa xong, thông gió nửa tháng, bắt đầu vào bước cuối: mua thêm nội thất.
Lúc sửa sang, phong cách trong nhà vô cùng tối giản, nền nhà đều là màu trắng, An Phi cảm thấy nên lấy nội thất trắng đen làm chủ đạo, m6àu sắc phối hợp tươi sáng.
Vương Dịch Tường tin tưởng mắt thẩm mỹ của An Phi, tất cả lựa chọn chỉ cần An Phi hài lòng là được, nh5iệm vụ của anh chỉ có một: Trả tiền.
Rất nhanh đã tới buổi trưa, bên ngoài đang mưa phùn, đồ vẫn chưa mua sắm xong, nên hai người quyết định ăn ở ngoài.
Đột nhiên, điện thoại của Vương Dịch Tường vang lên, anh nhận điện thoại, vẻ mặt hơi khó xử. An Phi lập tức cảm nhận được.

Mẹ, đại sư mẹ nói chính là Vương Đại Trị ở thôn chúng ta à? Lời ông ấy nói không tin được đâu.

Vẻ mặt Vương Dịch Tường lạnh lùng, giọng nói không vui. Vương Đại Trị là thầy tâm linh ở thôn, hiểu biết chút ngũ hành, thường xem tính ngày cho những người trong thôn, suy đoán may rủi gì đó, kiếm chút tiền lừa đảo.

Đại Trị tính cho người ta đúng cả đấy, tám thôn mười dặm xung quanh ai cũng đặc biệt tới nhờ ông ấy xem cho, tại sao không tin được? Vả lại, bây giờ ở thành phố đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh một, thà tin còn hơn không.
Bà cụ nghiêm mặt, không vui.
An Phi nghe hiểu cả, cô cũng không biết phải đáp lại thế nào, bà Vương không biết gì về khái niệm phòng ngủ chính phụ, lại có tư tưởng mê tín dị đoan, làm sao để giải được đề khó này đây?
Lời nói của bà cụ rõ ràng là không cho thương lượng.
Cô cúi đầu, không nói gì cả, xem Vương Dịch Tường sẽ giải quyết thế nào.
Theo lý mà nói, thiết kế căn nhà mới thế nào là quyết định của vợ chồng son, dù sao ba mẹ cũng không ở cùng, nhưng những lời nói của mẹ Vương giống như bà ấy là chủ nhà vậy, dùng giọng ra lệnh chứ không phải là bàn bạc.
Nhà mới mua là căn nhà phía Tây, ba phòng hai sảnh, ba phòng ngủ đều hướng về mặt trời, căn phòng ngủ chính nằm ở phía Tây, có toilet riêng. Dựa theo lời của bà cụ thì bọn họ phải tới sống ở phòng ngủ phụ à?
Chẳng lẽ ba mẹ chồng tương lai muốn ở cùng bọn họ? Đầu An Phi chợt căng lên.
Chứng trầm cảm của mẹ uống thuốc vào coi như ổn định, nhưng sự cố chấp thì không ai khuyên được, ngộ nhỡ mẹ tự dừng uống thuốc, không khống chế được cảm xúc thì sao?
Hai người ôm tâm trạng thấp thỏm về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn trà. Vương Dịch Tường thường nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, chắc bà cụ không chịu ngồi yên nên nấu cơm trước, đợi bọn họ về.
Trong phòng khách, ngoài mẹ Vương và chị gái, còn có con của chị, cháu ngoại của Vương Dịch Tường, dáng vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh. Cậu bé đã hơn một tuổi rồi, không chịu ngồi yên, chạy chơi khắp nơi, tay cũng không rảnh rỗi, tóm lấy cái này cái kia.

Trong khoa có việc à?


Không phải, mẹ và chị anh tới, đang ở nhà đợi, bảo chúng ta về?

Trong nhà trống không, chẳng có gì cả, chắc là hai người bọn họ đã tới nhà thuê của Vương Dịch Tường. Tuy An Phi không quan tâm mẹ chồng và chị chồng tương lai thế nào, nhưng người ta lặn lội đường xa tới, bỏ mặc thì cũng không tốt.

Vậy thì về thôi, có muốn đóng gói đồ ăn đem về không?
An Phi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô đề nghị.

Được thôi.
Vương Dịch Tường nhẹ nhàng trả lời, trong lòng thầm nghĩ, mẹ và chị đột nhiên tới đây, cũng không gọi trước cuộc nào, vì cái gì đây.
Từ lần đầu tiên dẫn An Phi về nhà rồi xảy ra cãi cọ, giải tán không vui vẻ gì, anh kiên quyết để hai bên ít gặp dù mặt, dù sao cả hai đều là người anh quan tâm nhất, họ mà cãi nhau thì người khó xử chính là anh.
Hoa hồng môn và cây trầu bà đặt trên cửa sổ cũng gặp
tai nạn
, rụng không ít lá xuống đất, chỉ còn lại vài cánh lá ủ rũ. Nhìn cái đầu nho nhỏ của cậu, An Phi nghi ngờ là mẹ chồng hoặc chị chồng lấy xuống cho cậu chơi đùa, nếu không thì sao cậu bé với tới được?
Đối với trẻ con, An Phi luôn đứng từ xa nhìn, cô chào hỏi mẹ Vương và chị xong, bèn rụt rè ngồi xuống lịch sự mỉm cười.
Bốn món ăn gia đình nhanh chóng được mang lên, cà tím thịt băm, trứng gà xào ớt, củ sen xào, rau cần xào thịt, mỗi người một chén cháo nhỏ.
Bà Vương nhiệt tình đãi An Phi ăn cơm, khuôn mặt tươi cười, không thấy có gì bất thường, cô dần yên lòng.

Đi ra ngoài làm gì vậy?
Chị vừa xếp bát đũa vừa hỏi.

Đi mua nội thất cho nhà mới.
Vương Dịch Tường đáp.

Lúc nãy mẹ và chị có đi xem nhà mới rồi, màu sắc hơi tối, làm nhà cưới không được sáng sủa. Mẹ muốn góp ý cho hai đứa một chút.
Chị gái ngồi xuống, giơ tay gọi con mình qua ăn cơm.

Mẹ, nội thất trong nhà vẫn chưa mua đầy đủ mà, sao đã thấy xấu đẹp được, đến khi trang trí xong mẹ lại tới xem đi, chắc chắn sẽ hài lòng.
Vương Dịch Tường cười khan, lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt của An Phi.

Hai đứa ngủ phòng nào? Mẹ đã tìm người coi thử rồi, đại sư nói phòng ngủ ở phía Đông tốt, sẽ sinh con trai đầu lòng.
Mẹ Vương chợt nói, bầu không khí trở nên khó xử.

Dịch Tường, mẹ cực khổ cả đời, cũng không có suy nghĩ gì khác đâu, chỉ hi vọng hai em có thể sống thật tốt, đừng đối nghịch với mẹ.
Chị nói một câu, thể hiện rõ lập trường không theo phe bọn họ.

Không khí trên bàn ăn bắt đầu trở nên kì lạ, ngoại trừ cúi đầu ăn cơm, không còn ai nói gì nữa.

Trong lòng An Phi không thoải mái, ăn cơm xong cô trực tiếp chào tạm biệt rồi về nhà, Vương Dịch Tường tiễn cô xuống lầu. Mẹ Vương thuận tiện giữ lại một chút, nhưng cũng không ngăn cản, An Phi một mực không nói ủng hộ bà ấy, bà ấy cũng nhìn ra con dâu tương lai không thoải mái với lời đề nghị của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.