Chương 408: THỎA HIỆP
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1301 chữ
- 2022-02-07 12:38:51
Trong các vòng giao tiếp khác nhau thì đeo mặt nạ khác nhau thôi, anh đùa một chút thì sao, chẳng lẽ lúc nào cũng phải vờ nghiêm túc.
V8ương Dịch Tường không những không xấu hổ mà còn hơi đắc ý.
Em thật sự không dám tưởng tượng, nếu người trong khoa biết khuôn mặ3t thật của anh, có khi nào sẽ rớt cằm xuống đất vì ngạc nhiên không.
Chị cũng chỉ nói độc miệng vậy thôi, cho dù ăn cháo cũng bị tắc nghẽn, xuất huyết, chúng ta sẽ bị coi là có ý định giết người.
Cao Dĩnh lạnh lùng nói.
Sao không cho cậu ta dùng thuốc an thần, dùng rồi thì ai cũng sẽ được yên tĩnh mà.
An Phi cảm thấy có thể làm cách này.
Dùng thuốc an thần sẽ làm chức năng ruột của cậu ta phục hồi chậm hơn, dễ bị trào ngược thực quản, nhiễm trùng phổi.
Lý Mộc Tử vừa giải thích, vừa ném mạnh bút lên mặt bàn.
Người nhà nói thế nào?
An Phi cảm thấy, nếu sau này con cô mà giống tên kia, cô tự tay bóp cổ nó luôn cho xong.
Bọn tớ vẫn đang tìm cô gái kia, cảnh sát phá án chú trọng các bằng chứng liên quan.
Chu Tiểu Xuyên nói đơn giản.
Lời nói của Chu Tiểu Xuyên làm An Phi an tâm hơn một chút, điều cô lo lắng nhất chính là cảnh sát Hàn không chịu được nỗi oan, làm chuyện điên rồ, nhưng nghĩ lại, không phải ai cũng dễ dàng bị suy sụp tâm lý.
Không biết, anh sẽ không nhai lại cỏ, cô ấy cũng không.
Anh lười biếng cười, nói tiếp:
Em cũng tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đồng lòng đồng dạ rồi, em yên tâm đi.
Em có gì mà không yên tâm, anh cũng có phải bánh trái thơm ngon gì đâu.
An Phi sẵng giọng.
Không tới nữa.
Có lẽ mọi chuyện không có gì tiến triển, nếu không sao lại không có chút tin tức gì của cảnh sát Hàn.
An Phi nghĩ một hồi, bấm gọi cho Chu Tiểu Xuyên.
Lại có chuyện gì khó giải quyết à?
Điện thoại vừa thông, giọng nói không nghiêm túc của Chu Tiểu Xuyên truyền tới.
Đừng la nữa, Chủ nhiệm Lý ở đây này, có chuyện gì thì cứ tìm cô ấy.
Khương Thiệu Vân thẳng tính, hét lại cậu ta.
Chàng trai ngẩng đầu nhìn bàn làm việc, thấy Lý Mộc Tử không có ý định quan tâm mình, tiếp tục hò hét:
Tôi muốn tìm Viện trưởng của các cô để tố cáo, tố các cô không cho tôi ăn cơm, à không, tôi sẽ tố cáo các cô có thái độ làm việc không tốt!
Rụng cằm thì chính bọn họ phải tới khoa răng hàm mặt để p9hục hồi thôi, anh không quan tâm, bây giờ anh chỉ muốn quan tâm em thôi.
Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng như nước.
Trong số những6 người bạn của anh, chồng Hàn Băng không phải là quá xuất sắc, cô ấy lấy anh ta thì cũng hơi thua thiệt.
An Phi cười như không nhìn anh5.
Tên đó may mắn, hơn nữa còn kiên nhẫn hơn tất cả mọi người. Điểm này thì bọn anh không có ai qua được cậu ta. Bây giờ cậu ta làm việc ở trụ sở chính của ngân hàng Nông nghiệp cũng không tệ, sau này tương lai xán lạn, có thể cho Hàn Băng một cuộc sống vững chắc.
Anh ngẩng đầu nhìn xa xa, bầu trời âm u, trong không khí có mùi ẩm ướt, là dấu hiệu trời sắp mưa.
Nếu lúc đầu anh ở lại Bắc Kinh làm việc, có khi nào Hàn Băng sẽ chọn anh không?
An Phi nghiêm túc nhìn anh.
Anh chưa bao giờ phủ nhận bên cạnh mình có không ít hoa thơm cỏ lạ, nhưng mà người thật sự có qua lại với anh chỉ có vài người như Hàn Băng, Lâm Mộng Phạm mà thôi, bây giờ mọi thứ đều đã kết thúc, trong thế giới của anh chỉ còn mỗi cô.
Sáng hôm sau đi làm, An Phi làm xong việc thì nhanh chóng đi xem chàng trai mà cảnh sát Hàn đưa vào, sau phẫu thuật, cậu ta đang dần phục hồi, đã sốt cao hai ngày.
Thoáng cái một tuần đã trôi qua, cuối cùng tên kia cũng được ăn cơm lại, chuyển ra khỏi phòng giám sát.
Cậu ta đã gầy hơn lúc mới tới, sắc mặt tiều tụy, có biểu hiện bệnh tật. Nhưng cậu ta lại lớn tiếng trách mắng ba mẹ chăm bệnh bên cạnh, làm người nhà và bệnh nhân xung quanh ai cũng ghé mắt nhìn.
Có tới, còn tới tìm tên đó để lấy lời khai nữa.
Còn cảnh sát lúc đầu đưa cậu ta tới....
Đúng là dở hơi!
An Phi nghe cậu ta nói hơi tức giận.
Haiz, nếu cậu ta đã vậy rồi thì cứ mặc kệ cậu ta đi, cho cậu ta ăn, xem ai sẽ chịu đau.
Lý Mộc Tử hận nghiến răng cắn lợi.
Các cô có nhân tính không! Tôi đói bụng ba ngày rồi mà chưa được ăn cơm. Chủ nhiệm của các cô đâu, tôi muốn tố cáo các cô.
Bệnh nhân khác nằm yên lặng, chỉ có cậu ta liên tục làm ồn, y tá ngao ngán lắc đầu.
Cậu ở đâu vậy, nói chuyện chút được không?
An Phi hơi chần chừ, rồi hỏi.
À, tớ đang ở trong đội, không có nơi nào an toàn hơn đây đâu.
Chu Tiểu Xuyên cười nói.
Còn nói gì được nữa, bảo cố gắng điều trị chứ sao. Tên này là con một, là trùm trong nhà, bình thường cũng hay đánh chửi ba mẹ. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, có tệ đến đâu cũng là con ruột, lúc nghe nói dự đoán bệnh tình không tốt, hai ông bà liên tục lau nước mắt.
Lý Mộc Tử thở dài.
Người của 110 có tới không?
An Phi quan tâm tình hình của cảnh sát Hàn.
Không có biểu hiện cơn sốc ngộ độc, nhưng trong ruột kết có nhiều vi khuẩn, khoang bụng bị nhiễm trùng nghiêm trọng, viêm màng bụng nặng. Nói cách khác, khoang bụng sẽ liên tục tái phát dịch trong đường tiêu hóa, cho dù có khỏi cũng sẽ để lại di chứng, thường xuyên đau bụng.
Phòng giám sát đã kín giường, có người thì bị cảm nắng, người thì đã ở từ trước nhưng bệnh tình đột nhiên trở nặng, có mấy ca ngộ độc thuốc trừ sâu. Chàng trai nằm ở giường 2, cũng may, sau phẫu thuật cậu ta không bị nhiễm trùng phổi, nếu không cái mạng nhỏ cũng khó giữ lại.
Biết, sao vậy, cậu cũng biết anh ta à?
Giọng nói của Chu Tiểu Xuyên đột nhiên nghiêm túc.
Ừ, bây giờ anh ta thế nào rồi? Gọi điện thoại cũng không thấy ai nhận.
An Phi nhói lòng, giọng nói của Chu Tiểu Xuyên làm cô thấy sợ hãi.
Cậu có nghe chuyện của cảnh sát Hàn, cảnh sát giao thông chưa?
An Phi trầm giọng hỏi.
Chuyện này được lan truyền ồn ào, cô cảm thấy không thể nào anh ta không biết được.
Bác sĩ An, thật xin lỗi, khoảng thời gian trước, tâm trạng tôi không được tốt lắm nên không nghe điện thoại. Nghe nói cô vẫn luôn chờ tin của tôi.
Giọng nói quen thuộc truyền tới, An Phi ngồi ở bàn làm việc xem bệnh án ngẩng đầu lên nhìn, đúng là cảnh sát Hàn hơn mười ngày không gặp, anh ta mặc trang phục bình thường.
Thấy anh ta xuất hiện, cô cũng yên tâm hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.