• 466

Chương 410: VUI HẾT MÌNH


Tiểu phẩm thì được diễn rất xuất sắc, anh ta vào vai bác sĩ cấp cứu vô cùng đẹp trai và có tố chất, An Phi chọc anh ta nói, nếu diễn tiểu p8hẩm của cô sớm mấy năm thì chắc Lữ Tiêu Tiêu cũng phải theo đuổi ngược anh ta.

Khương Thiệu Vân vào vai Lưu San rất có bài bản, th3ần thái lúc nói chuyện giống y tá trưởng y đúc.

Làm mọi người ngạc nhiên nhất là Tiêu Lỗi, không ai ngờ anh ấy lúc nào cũng lạnh l9ùng, vậy mà lúc vào vai chàng trai lại có thể diễn thái độ tôn trọng, biểu hiện rất sinh động. Không còn là mặt đơ nữa, lúc ngạo mạn thì r6ất đáng giận, khi hối hận thì cũng đáng thương, hối lỗi lay động lòng người, cảm động khi nhận lỗi.
Ở cùng nhau sớm chiều, giúp đỡ nhau mấy năm, đã sớm trở thành một phần cuộc sống của nhau, bây giờ rời đi, có chúc phúc, nhưng luyến tiếc lại càng nhiều hơn.
Vì bữa tiệc của bọn họ, Triệu Nam Sinh đóng cửa quán bar đang kinh doanh ở Thành Nam, đặc biệt chiêu đãi bọn họ.
Đồ nướng, bia, âm nhạc, bóng bay, tùy ý thỏa sức.
Tống Minh Minh vào vai ông cụ 5đáng yêu, đeo râu trắng, khom lưng, run rẩy té xỉu, đoạn đối thoại dạy con cuối cùng rất thấm thía.
Ngày trình diễn, Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu San dẫn những người không trực tới hội trường cổ vũ. Nhóm An Phi diễn xong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay.
Tiểu phẩm không phụ lòng mong đợi của mọi người, giành được giải đặc biệt, ảnh chụp sân khấu được đưa vào bệnh viện, trở thành kỷ niệm.
Lúc trước ba người cùng tới khoa Cấp cứu, bây giờ hai người rời đi, chỉ còn lại một mình cô.

Tớ không giống cậu, tớ thích cuộc sống gia đình an nhàn hơn, lúc trước là không chịu thua, không phục các cậu mà thôi. Thật ra, mong muốn to lớn nhất của tớ chính là giúp chồng dạy con, làm mẹ hiền vợ tốt.
Lữ Tiêu Tiêu vô tư không quan tâm lời trách mắng của An Phi.

Cậu nói thật với tớ, nếu không vì Lục Viễn, có phải cậu sẽ không bỏ đi đúng không?
An Phi nghiêm túc hỏi, dù sao, hai vợ chồng cũng không được làm cùng khoa, đó là quy định của bệnh viện.
Sau khi hai nhiệm vụ được hoàn thành viên mãn, những người trẻ tuổi mở tiệc ăn mừng.
Bữa tiệc này có hai nội dung chính, một là chúc mừng, hai là tạm biệt.
Chúc mừng thì không cần nhiều lời, nhưng tạm biệt thì nghe hơi đau lòng.

Có lẽ, yêu anh ấy là tớ đã tự tìm cho mình một bậc thang.
Lữ Tiêu tiêu cười sâu xa nói.

Nếu thật sự là vì anh ấy, thì tớ có nói chen vào thế nào cũng không được, lúc trước tớ không nên làm bà mai cho hai cậu, chỉ bê đá tự đập chân mình.
An Phi bĩu môi chán nản nói.

Cho dù không có anh ấy, thì sớm muộn gì tớ cũng rời khỏi khoa Cấp cứu thôi, lúc trước ba tớ để tớ vào khoa chỉ là tạm thời thôi, trước khi ông ấy nghỉ hưu, nhất định sẽ tìm cho tớ một khoa nhàn rỗi hơn.


Vẫn chưa bỏ xuống được à?
An Phi ngồi cạnh cô ta, đưa cho cô tim gà đã nướng xong, cười hỏi.
Lữ Tiêu Tiêu và cô nhìn nhau cười, cầm lấy ăn hết, rồi ném xiên lên bàn, tiện tay cầm bình rượu rót đầy chén cho mình và An Phi.

Không ngờ cậu lại cam lòng rời khỏi lâm sàng, học đại học năm năm, hai năm chuyển khoa, làm việc ở khoa Cấp cứu hai năm, nói đi là đi ngay, sao nỡ chứ!
Khuôn mặt An Phi vô cùng tiếc nuối và hận sắt không rèn thành thép.
Tôn Hạ Bình là người đầu tiên quá chén, lúc anh ta uống say rồi, không còn nói năng và làm việc thận trọng nữa, khóc lớn cười to, gào xé họng, điên cuồng ôm micro hát bài
Hai bàn tay trắng
của Thôi Kiện, ai kéo cũng không buông.
Trái ngược với mọi người đều đang ngạc nhiên, Ôn Lam là người bình tĩnh nhất, ánh mắt cô ấy nhìn Tôn Hạ Bình tràn đầy thấu hiểu và tán thưởng, giơ tay phải đánh nhịp cho anh ta, miệng khẽ ngâm nga, khóe mắt hiện lên ý cười.

Cô ấy thích hợp với anh ấy hơn tớ.
Lữ Tiêu Tiêu uống một ngụm rượu lớn, nhìn Ôn Lam phía xa, rồi nhìn Tôn Hạ Bình trên sân khấu.
Lữ Tiêu Tiêu nói sự thật, An Phi gật đầu ngầm hiểu, mọi sự nuối tiếc trong lòng dần tan biến.
Trước bụi cây bên hồ, Lý Mộc Tử đang vịn vào một cái cây nhỏ nôn lên nôn xuống, Cao Dĩnh giúp cô ấy một tay:
Chị Mộc Tử, chị ăn cái gì bị hư à? Có cần em đưa chị về không.


Không cần đâu, đỡ chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Mặt Lý Mộc Tử đỏ lên, kéo tay Cao Dĩnh ngồi xuống ghế trước hàng rào.
Tháng 9, Tôn Hạ Bình sẽ khai giảng, nhân lúc anh ta chưa vào học, đôi vợ chồng son đi ra ngoài chơi, coi như là hưởng tuần trăng mật trước, còn Lữ Tiêu Tiêu bắt đầu từ tháng sau sẽ tới trung tâm đào tạo kỹ năng lâm sàng mới thành lập trong bệnh viện, chính thức rời khỏi khoa Cấp cứu.
Mấy năm gần đây, khoa Cấp cứu liên tục chiêu mộ binh sĩ, đây là lần đầu tiên có đồng nghiệp bác sĩ rời đi.
Tuy trên đời này bữa tiệc nào rồi cũng tàn, hai người bọn họ rời đi cũng vì muốn tương lai tốt đẹp hơn, nhưng trong lòng mọi người cũng hơi nuối tiếc.

Không cần, có thể em đã có biến rồi.
Lý Mộc Tử xấu hổ cúi đầu.

Có biến gì?
Trần Long Vũ hơi sững người, không hiểu hỏi.

Anh Trần, chị Mộc Tử nói là, có khả năng chị ấy có thai rồi.
Cao Dĩnh ngạc nhiên hô lên.
Vừa ngồi xuống, Trần Long Vũ không thấy vợ yêu đâu lập tức chạy sang, thấy vẻ mặt Lý Mộc Tử kỳ lạ, lo lắng hỏi:
Sao vậy? Uống nhiều quá à?


Chị Mộc Tử không uống một giọt rượu nào luôn, chỉ ăn vài cái bánh bao mà đã nôn ra rồi.


Không thoải mái thì anh với em đi về trước.
Trần Long Vũ trầm ngâm một chút rồi nói.

Thật à, thật tốt quá!
Trần Long Vũ muốn ôm Lý Mộc Tử, nhưng sợ làm bé cưng bị thương, chợt không biết phải làm gì, chỉ biết cười ngây ngô.

Ba người quay về đại sảnh, Trần Long Vũ lập tức thông báo tin này cho mọi người, một tràng vỗ tay vang lên. Mấy người đàn ông bắt đầu mời rượu Trần Long Vũ, mấy cô gái cũng ngồi vây quanh Lý Mộc Tử và Phương Tình.

Phương Tình có thai hơn 4 tháng, đã bắt đầu lộ bụng bầu, hoàn cảnh tối nay vô cùng hỗn loạn, nhưng không chịu nổi nhõng nhẽo đòi theo tới tham gia góp vui, không ngờ còn tìm được người bạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.