• 466

Chương 415: Kết thúc (2)


Lúc đính hôn, nhà họ An không cần muôn tía nghìn hồng một mảng xanh biếc, nhà họ Vương đưa một tấm thẻ, bên trên có 99999, ngụ ý mãi mãi dài lâu.8 Nhà họ An tặng Vương Dịch Tường đồng hồ Vacheron Constantin, ý nghĩa tuấn tú lịch sự.

Trong bữa tiệc, mẹ Vương có biểu hiện rất thân th3iết với Cát Phù Dung, làm người luôn chú trọng lễ nghĩa có qua có lại như Cát Phù Dung không thể không nhiệt tình lại.
May là chị nhận nuôi Tiểu Mỹ, cô bé mềm mại nhỏ xíu, làm tâm trạng căng thẳng của chị dần bình tĩnh lại, để thế giới của chị trừ công việc ra thì vẫn còn thứ khác quan trọng hơn.
Nụ cười của con bé có thể hóa giải hết mọi phiền não, ánh mắt con bé là ánh mắt đơn thuần nhất trên thế giới.
Mà Cao Kiến Huy lại hy vọng có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong nước. Mục đích Viện trưởng mời ông về đã thực hiện được, hiện tại khoa bệnh lý của bệnh viện nhân dân thành phố trở thành khoa trọng điểm toàn tỉnh, nhất là lĩnh vực ông am hiểu, không chỉ trong tỉnh, mà cũng dần thanh công vang dội trong nước.
Nhưng khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng vẫn có vẻ xa vời.
So với chị, thì sự nghiệp, khát vọng, danh dự chỉ là vật ngoài thân, không là gì cả, ông bằng lòng bỏ cả thế giới chỉ vì chị.
Chị thấy hết nỗi buồn của ông, cảm nhận được ngay từ đầu, nhưng ông không biết phải nói thế nào.

Đàn anh gửi thư nói, có bệnh viện ở Bắc Kinh mời anh đi làm Chủ nhiệm.
Ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng vẫn chột dạ, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của vợ mình.

Bệnh viện nào? Sao làm anh động lòng được vậy?
Chủ nhiệm Thôi cười, chị cũng biết ông yêu cầu rất cao, bệnh viện bình thường không thể lọt vào mắt ông được.
Bằng cấp thông gi9a hai bên chênh lệch nhiều, một bên là bằng cấp trung học, một bên là giáo sư đại học, nhưng Cát Phù Dung cũng xuất thân từ nông thôn, hai người6 thật lòng giao lưu nên cũng khá hòa hợp.
Thấy hai bà trò chuyện hòa thuận, cuối cùng đôi vợ chồng son cũng yên tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng chị đã có suy nghĩ rút lui, khoa Cấp cứu ngày hôm nay, mặc dù không thể nói là binh lực dồi dào, nhưng đã có quy mô, thêm một thời gian nữa nhất định có thể phát triển lớn mạnh.
Sau ba năm, mười năm, thậm chí là lâu hơn nữa, chị đã miêu tả với mọi người rồi, chị tin cho dù không có mình, mọi người cũng có thể biến lý tưởng thành sự thật.
Chủ nhiệm T5hôi tham gia bữa tiệc đính hôn rồi về nhà, thấy trong phòng vẫn sáng đèn, Cao Kiến Huy tâm trạng u ám. Chị nhíu mày, làm vợ chồng nhiều năm, nếu ông như vậy chắc chắn là có chuyện.
Trở về thành phố L hai năm, hướng phát triển sự nghiệp của Cao Kiến Huy bị kìm hãm, dù sao thành phố L cũng là thành phố nhỏ tuyến ba, bệnh viện nhân dân thành phố vừa mới trải qua cuộc khảo sát bệnh viện hàng đầu, nền tảng này cũng không thể so được với các thành phố lớn tuyến một, tài nguyên cũng không ngang bằng nhau.

Viện trưởng sẽ để anh đi sao?
Chị ngẩng đầu hỏi.

Chắc vậy, dưa chín ép thì không ngọt. Vả lại, phòng thí nghiệm ở đây là một tay anh thành lập, sau này còn rất nhiều chuyện phải nhờ tới anh.'' Ông vẫn còn chút niềm tin.

Tập đoàn Bắc Đại vừa thành lập một bệnh viện quốc tế, đạt chuẩn quốc tế, Viện trưởng quyết chí muốn trở thành bệnh viện top 10 cả nước. Phượng Dương, anh cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng để anh phấn đấu trong lúc sinh thời.
Giọng nói ông vội vàng, sợ bị ngắt lời.

Anh thật sự muốn đi thì chúng ta cùng đi, phu xướng phụ tùy.
Chủ nhiệm Thôi nhẹ nhàng nói, không có gì miễn cưỡng hay không vui.

Em nói thật, không phải đùa anh đó chứ?
Cao Kiến Huy thật sự không tin vào tai mình.

Đương nhiên là thật rồi, chuyện lớn như vậy thì sao đùa được chứ?
Chủ nhiệm Thôi sẵng giọng.

Thật tốt quá, vợ thế này, chồng còn đòi hỏi gì nữa.
Ông kích động ôm chị.

Khẽ thôi, mẹ em và Tiểu Mỹ ngủ hết rồi.
Chị mỉm cười ôm cổ ông.
Khoảng thời gian trước, Bắc Kinh mở cuộc họp bệnh lý cả nước hằng năm, một người đàn anh đã mời ông đến làm Chủ nhiệm khoa bệnh lý bệnh viện A mới mở. Bệnh viện A là bệnh viện quốc tế hóa thành lập từ đại học Bắc Kinh, thuộc tập đoàn Bắc Y, bố trí hơn 3000 giường bệnh, là bệnh viện đúng chuẩn bệnh viện hàng đầu.
Ông lập tức động lòng.
Chủ nhiệm Thôi quay về, đã cố hết sức hai năm. Chuyên khoa của chị là khoa Nhi, sau khi trở về gánh vác chức Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, làm khoa Cấp cứu bấp bênh được như ngày hôm nay, phải tốn bao nhiêu tâm huyết, chỉ có mình chị tự biết.
Nhân tài thiếu thốn, thiếu hụt chế độ, cải tạo đoàn đội, niềm tin đoàn tụ, vượt qua chướng ngại, từng thứ ép sát làm chị không thở nổi.
Là một người dẫn dầu cả đội, chị không thể lùi bước, không được yếu đuối, không tìm được ai tâm sự, không thể... điều duy nhất có thể làm là không ngừng tiến lên.
Không biết đã bao nhiêu đêm chị bị điện thoại đánh thức, nhiều đêm tỉnh dậy từ cơn ác mộng, sợ khoa gặp chuyện không may, sợ bệnh nhân cấp cứu gặp chuyện không may.
Vả lại, lúc sinh thời có thể đến Bắc Kinh đương đầu với thử thách không chỉ là giấc mơ của những thanh niên mà còn là giấc mơ của tất cả mọi người. Ông không còn trẻ nữa, nhưng giấc mơ vẫn còn đó, bây giờ có được một cơ hôi như vậy là đáng quý tới mức nào, ông không muốn bỏ qua.
Nhưng nhớ cảnh vợ mình ầm ĩ đòi từ thành phố ven biển để về lại đây, mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua, ông lại do dự.

Không hối hận, chỉ cần đưa ba mẹ đi cùng, em sẽ không lo trước lo sau, tập trung làm mẹ hiền vợ tốt.
Chị mỉm cười nằm trong ngực ông.

Trong lòng anh, em vẫn là mẹ hiền vợ tốt, nếu không, con trai mình sẽ không ưu tú, con gái cũng không đáng yêu tới như vậy.
Ông lấy cằm cà nhẹ vào tóc chị, vô cùng vui vẻ nói.
Sự kiên cường của chị ai cũng thấy, nhưng sự yếu đuối chỉ có thể lén lút chữa lành vết thương một mình.
Nhất là trong lúc mẹ bệnh, chị gần như không thể tưởng tượng được, thì ra chị cũng có điểm yếu, thì ra chị cũng biết sợ.

Anh lại dỗ em. Thật ra bây giờ rời đi là tốt nhất cho Tiểu Mỹ, ở đây rất nhiều người biết chúng ta nhận nuôi con bé, đến Bắc Kinh rồi, sẽ không ai nói ra nói vào, con bé sẽ không bị mang danh con gái nuôi, con bé chính là con gái ruột của chúng ta.

Kế hoạch của chị làm ông cảm động, chị thật lòng yêu cô bé không ba không mẹ.

Sau khi chúng ta về hưu, chúng ta về đây dưỡng lão được không? Em thích mua một căn nhà có sân bên hồ, rảnh rỗi lại trồng hoa, nuôi cá...


Em không bỏ được môi trường ở đây, hay không bỏ được những người nơi đây?
Ông mỉm cười chọc chị.
Cho dù Cao Kiến Huy không nói lên Bắc Kinh, chị cũng sẽ rút lui sớm, muốn cùng mẹ chăm sóc Tiểu Mỹ, hưởng thụ thời gian gia đình, quên công việc liều mạng, ít ra không phải một mình đảm nhiệm một khoa, không cần phải suốt ngày hao tâm tốn sức vì lợi ích của khoa.

Rời đi, em thật sự sẽ không hối hận, sẽ không đòi quay về nữa chứ?
Cao Kiến Huy kích động, cảm thấy hơi mơ hồ, ông hỏi lại người vợ trong lòng mình.

Cả hai đều không bỏ được, dù sao đây cũng là quê hương của em.


Hôm sau, Cao Kiến Huy liên lạc với đàn anh ở Bắc Kinh, bên kia vô cùng thoải mái đồng ý, chỉ cần ông đi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm thủ tục. Nếu Chủ nhiệm Thôi đồng ý, sẽ sắp xếp chị làm việc ở khoa Nhi.

Nhà ở do bệnh viện phụ trách bố trí, diện tích hơn 150 mét vuông, dẫn theo ba mẹ vợ ở cùng cũng không thành vấn đề. Tiền lương ngang bằng với chuyên gia nước ngoài, tuyệt đối nằm ở trình độ quốc tế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.