Chương 417: Mười năm (ngoại truyện)
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1212 chữ
- 2022-02-07 12:38:55
Nhìn câu trả lời của anh ta với từng bệnh nhân, An Phi chợt nhớ về mười năm trước, cô tìm được QQ của anh ta trên web, thêm bạn.8
Tôi là An Phi, còn nhớ tôi không?
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gửi yêu cầu kết bạn, không có lý do gì, cô chỉ muố3n biết mấy năm nay anh ta có sống ổn không.
Mười năm rồi, đời người như đã qua một kiếp.
Lúc đó, cả thế giới của anh sắp sụp đổ, là đàn em đã luôn làm bạn với anh, chăm sóc anh.
Sau này, lúc anh lấy lại điện thoại, liên lạc cho em, thì em đã đổi số.
Đàn em nói, lúc trước em đã gọi điện cho anh, nói muốn chia tay với anh - vì anh đi mà không nói một lời.
Ừ, An Phi cũng không phải là người nổi tiếng, tôi lừa anh làm gì?
Cô cảm thấy buồn cười.
Phi Phi, ông trời phù hộ, em lại chủ động liên lạc với anh, để anh có thể gặp lại em.
Lời nói của anh ta làm cô giật mình.
Mười năm trước, người im hơi bặt tiếng rời đi là anh ta, bây giờ anh ta lại cảm thấy bị cô vứt bỏ, đúng là buồn cười.
Cuối cùng, đàn em vì không có suất ở lại nên đã trở về quê.
Anh ở Thẩm Quyến, có nhà, có xe, có mọi thứ, chỉ không có em.
Tin nhắn anh ta gửi qua, làm An Phi khiếp sợ.
Tin nhắn gửi đi thì nh9anh chóng được trả lời lại.
Cô xem avatar QQ của anh, trong ảnh, anh ta bế một bé trai, khoảng 3 tuổi, hoạt bát đáng yê6u.
Mười năm trước, cô cho rằng mình nhìn thấy anh ta có người phụ nữ khác, có con thì sẽ khó chịu, nhưng hôm nay thực s5ự thấy rồi, cô cũng không có quá nhiều cảm xúc bất ổn.
Thì ra những gì cô nghĩ hoàn toàn không phải là sự thật.
Thì ra anh ta chưa từng chủ động bỏ cô.
Thì ra bọn họ chia tay là kế hoạch của đàn em anh ta.
Tìm tôi là vì muốn giải thích với tôi vì chuyện lúc trước à?
Cô tự giễu hỏi.
Tuy anh biết bây giờ có nói gì thì cũng đã trễ rồi, nhưng mà, Phi Phi, anh thật sự đã đợi em nhiều năm rồi.
Mười năm trước, anh về Thẩm Quyến vì một cuộc điện thoại của giáo viên hướng dẫn, ông ấy tạm thời bảo anh đi cùng ông ấy làm một hạng mục. Lúc đó anh quá sợ ông ấy, dù sao cơ hội ở lại Thẩm Quyến cũng nằm trong tay ông ấy, mà Thẩm Quyến không chỉ là giấc mơ của anh, mà còn là tương lai của chúng ta.
Sau đó, anh cũng không dám hỏi tin em nữa, chỉ cố gắng liều mạng làm việc ở bệnh viện, hy vọng sẽ được giữ lại.
Có lẽ ông trời thương anh, cho anh một cơ hội để xoay chuyển, một nhân viên có tiếng tới bệnh viện bọn anh nằm viện, anh là bác sĩ chủ trị, anh cố gắng làm ông ấy hài lòng, lúc xuất viện, ông ấy nhận anh làm con nuôi.
Từ đó trở đi, cuộc đời anh đã thay đổi, chẳng những được giữ lại trong bệnh viện, mà còn được Chủ nhiệm khoa nâng đỡ, đối với anh, giáo viên hướng dẫn không còn quan trọng nữa.
Cảm xúc của cô mông lung, không biết nên nói gì, một lúc lâu sau, cô hỏi:
Anh đã đi tìm tôi?
Đi tìm? Anh tìm em suốt năm năm trời, sau đó nghe nói em đã kết hôn, nên anh mới chặt đứt suy nghĩ.
Giọng nói của anh ta vô cùng đau lòng.
Cô từng nói, cô là cô gái bốc đồng, nếu thật sự ngày nào đó chia tay, anh ta nhất định phải đi tìm cô, cho dù trong hôn lễ cũng phải cướp cô lại.
Kết quả, trên đường đi anh bị tai nạn giao thông, anh ngồi kế tài xế, giáo viên hướng dẫn phía sau, vậy nên anh bị thương nặng hơn ông ấy, nằm viện hôn mê cả tuần lễ.
Đến khi anh tỉnh lại, anh đã quên rất nhiều chuyện, cả người cứ ngây ngốc ra.
Lần đó bị thương, bác sĩ nói anh bị chấn động não nghiêm trọng, trong vòng mấy năm không thể khôi phục được, khuôn mặt bị thương, thính lực cũng bị ảnh hưởng.
Cô cũng có Dịch Tường, có con gái của mình, có cuộc sống ổn định, ba mẹ thương cô, năm tháng tĩnh lặng rất tốt.
Cho dù đứng trước mặt anh ta, cô cũng có thể kiêu ngạo mà nói, cảm ơn anh đã không cưới tôi.
Em thật sự là An Phi sao? Không gạt anh đó chứ?
Anh ta gửi tin nhắn đầu tiên.
Lúc đó, công việc của anh không có chắc chắn, đàn em vẫn còn ở đó.
Anh ta giải thích.
Âu Dương, người anh yêu chưa bao giờ là tôi cả, mà là chính anh. Vì công việc, anh có thể bỏ tôi, có thể bỏ đàn em anh, có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình, bỏ qua tất cả mọi người. Anh không bỏ được tôi chỉ là vì cuối cùng chúng ta không ở bên nhau.
Cô cười khổ trả lời, ngón tay đánh chữ run run, trong lòng đang rỉ máu.
Anh không biết phải giải thích thế nào với em, cũng không biết tương lai có còn cơ hội trao cho em hạnh phúc không, nên anh từ bỏ em, cũng buông bỏ chính bản thân mình.
Khoảng thời gian đó, anh sống uổng phí, hút thuốc, say xỉn, mãi cho tới một ngày, lúc anh trực một mình, đàn em chạy vào phòng trực, leo lên giường anh, bọn anh cứ vậy mà ở cùng nhau.
Sau đó anh mới phát hiện, cô ấy là trinh nữ.
Không đi, ít ra trong tim vẫn còn chút hy vọng, đi rồi, một chút ảo tưởng cuối cùng cũng không còn.
Lúc đầu là tự ti, sau đó là thật sự không tìm thấy cô.
Lần anh gọi điện vào khoa, vì sao không nói chuyện bị tai nạn giao thông?
An Phi nửa tin nửa ngờ.
Cô từng nói, sau khi chia tay, sẽ không làm bạn với anh ta, bởi vì cô không thể chịu đựng được khi thấy anh có cô gái khác, cho dù cô và anh ta không còn chút liên quan gì nữa.
Gặp lại như không gặp, cũng không cần phải gặp lại.
Vậy nên anh ta luôn hối hận, luôn rối rắm.
Cô đã từng yêu người này sâu đậm bốn năm, cho tới bây giờ cô mới thấy rõ bộ mặt anh ta.
Không, không phải như vậy, em mới là người anh yêu nhất.
Anh ta mệt mỏi trả lời.
Không phải anh nói, anh có mối tình đầu, thanh mai trúc mã, yêu nhau 6 năm, cô ấy mới là người anh yêu nhất sao?
An Phi vẫn nhớ rõ, cô ấy vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng, anh ta là mối tình đầu của cô, nhưng cô thì không phải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.