• 945

Chương 50: NGƯỜI THẦY ĐÁNG NHỚ


Từ Cường lâu lâu sẽ gửi một tin nhắn cho cô, có khi là truyện cười, có khi là đoạn trích dẫn, có lúc An Phi cũng sẽ kể lại cho8 anh ta nghe về những bệnh nhân hiếm thấy của mình, Lòng Tôi Bay Lượn vẫn chưa xuất hiện lại, đột nhiên An Phi phát hiện, ngo3ại trừ trên diễn đàn, cô không có ai để tâm sự cả.

Từ lần trở mặt với Tô Mi, cô vẫn chưa liên lạc với cô ấy, An Phi g9ửi hai cái mặt cười trên QQ, nhưng cô ấy lại làm như không thấy, giống như muốn giận đến cùng vậy. Đối với sự tức giận của Tô6 Mi, An Phi cũng không quan tâm lắm, quen biết nhau 20 năm rồi, Tô Mi tức giận cái gì cô đều hiểu rõ, đợi cô ấy suy nghĩ kỹ c5àng rồi sẽ đến tìm cô thôi.
Đợi ban lãnh đạo đi hết, như thường lệ, Chủ nhiệm Thôi mở một cuộc họp nhỏ, nhìn các thành viên nòng cốt, chị hùng hồn khích lệ nói:
Bây giờ, khoa Cấp cứu đã đi được một bước mới, mọi người phải có niềm tin sẽ phát triển chuyên nghiệp hơn, bánh mì sẽ có, rồi sữa cũng có thôi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn...

Hôm nay An Phi chỉ có ca ngày, sau khi họp xong, cô và Lý Mộc Tử bàn luận về cảm giác dùng thử người mô phỏng, người mô phỏng mới này được thiết kế thêm nhân tính hóa, đồng tử sẽ thay đổi theo ánh sáng mạnh yếu, nếu ấn sai chỗ sẽ kêu lên, thậm chí còn biết nói
Bạn làm như vậy thì tôi sẽ chết mất
.' Biết đùa như vậy làm mọi người phải bật cười. Lý Mộc Tử cảm thấy người mô phỏng này còn cao cấp hơn người mô phỏng mà cuộc thi dùng.
Còn anh bạn mới Vương Dịch Tường, sau lần bị cô bạn gái lù lù xuất hiện kéo đi, hình như anh không xuất hiện nhiều trước mặt cô nữa, những lần tình cờ gặp nhau lúc trực ca cũng chỉ gật đầu chào một cái. Cô cũng biết một chút bản lĩnh của cô bạn học cấp hai kia, cô ta rất có kinh nghiệm đối phó với các chàng trai, tuy cảm thấy hai người không xứng đôi, nhưng sở thích mỗi người khác nhau, huống chi cô và Vương Dịch Tường cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt, nên không đến lượt cô can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta.
Hôm nay là ngày trọng đại nhất của khoa Cấp cứu, Chủ nhiệm Thôi đã nhập được người mô phỏng tiên tiến nhất về, đây là người mô phỏng biết nói đầu tiên của thành phố L, Viện trưởng dẫn theo ban lãnh đạo đến, tự mình mở hộp, ở phòng giảng dạy cấp cứu lầu hai, đại diện bệnh viện bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ với khoa Cấp cứu, đặt niềm hy vọng to lớn vào khoa Cấp cứu.

Chị lại nghĩ đây là một ca bị thương do tai nạn giao thông, còn sớm vậy mà đã bị cảm nắng thì giữa trưa phải sống thế nào đây.
Lý Mộc Tử cầm cây bút trong tay gõ xuống bàn.
Nhìn ra ngoài lớp cửa kính của khoa Cấp cứu, xe cấp cứu 120 đưa băng ca xuống, trên băng ca là một ông cụ, đi cùng theo xe là một bà cụ mái tóc hoa râm, không có con cái gì đi theo.
Hai người đang nói chuyện hăng say, tiếng xe cấp cứu 120 vang lên từ xa truyền đến,
Bắt đầu rồi, mọi người đoán xem bệnh nhân kiểu gì?
Trương Mạt Lỵ mở cửa phòng cấp cứu.

Chắc là bà cụ 8x thôi, lần trước tất cả đều bị cảm nắng đấy.
An Phi cười nói.

Lại là hai cụ già không nơi nương tựa, thật đáng thương.
An Phi thở dài nói.

Bây giờ ai cũng là con một, sau này vợ chồng trẻ lại phải nuôi bốn cụ già thì mới thật sự đáng thương.
Lý Mộc Tử cũng thở dài theo. Lý Mộc Tử không phải con một, nhà cô ấy có ba anh chị em, cho nên cô ấy đi xa như vậy cũng không sợ ba mẹ không ai trông nom.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng đến gần, Lý Mộc Tử và An Phi đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi bệnh nhân đến, đây là bệnh nhân đầu tiên của sáng hôm nay.

Bác sĩ theo xe 120 đi phía trước, thấy Lý Mộc Tử thì lớn tiếng nói:
65 tuổi, đàn ông, nhồi máu cơ tim.



Tôi đi gọi bác sĩ khoa Nội tim đến, hai người có thể lui được rồi, không phải bệnh nhân của hai đứa, lo thừa rồi.
Trương Mạt Lỵ quay đầu nói với Lý Mộc Tử và An Phi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.