• 466

Chương 56: DỰ BỊ


Cô cứ nghĩ rằng ba suất dự thi chính, cô sẽ có một suất, rõ ràng là cô đã cố gắng như vậy, mấy ngày nay chỉ cần có thời gian rảnh rỗi cô đều chuẩn 8bị cho cuộc thi, bây giờ trong túi vẫn còn mang theo quyển sổ cô làm cho cuộc thi, rõ ràng Chủ nhiệm Thôi vẫn hay khen ngợi cô, trong ba người, cô3 là người được khen nhiều nhất, khen cô có năng lực nhất, rõ ràng mấy ngày nay vì chuyện tình cảm có vấn đề nên tâm trạng của Lữ Tiêu Tiêu và Tôn 9Hạ Bình không tốt, nhưng vì sao người bị loại lại là cô chứ?

Cũng là dự bị, nhưng vẻ mặt của Dư Hạo Nhiên không có chút gì buồn bã, cái an6h mập này vốn cũng không muốn đi thi đấu.

Lý Mộc Tử thấy An Phi thất thần, cô ấy nắm tay cô, An Phi gượng cười với cô ấy, rút tay về, cô đ5ột nhiên cảm thấy mình không thể tin tưởng ai được, ai cũng đang lừa cô.

Lúc trước, Lý Mộc Tử vừa vào bệnh viện, không quan hệ, cũng không tốt nghiệp từ trường danh tiếng, không có Chủ nhiệm nào muốn nhận cô ấy, nên cô ấy được phân đến khoa Dinh dưỡng, một người học lâm sàng năm năm mà phải vào khoa Dinh dưỡng thì đời này sẽ không có duyên với khoa lâm sàng nữa. Nhưng bởi vì đã ký hợp đồng với bệnh viện, nên cô ấy phải nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện, tình cảnh của cô ấy lúc đó so với cô bây giờ thì thế nào?


Lý Mộc Tử không than trời trách đất, càng không cam chịu, trong hai năm ở bệnh viện, cô ấy chuyển từ khoa này sang khoa khác, khoa nào cô ấy cũng tận tình làm, đi sớm về trễ, lúc ấy những người chuyển khoa cùng cô ấy, ai cũng cười nhạo cô ấy làm màu, còn nói nếu cô ấy cứ giả vờ như vậy thì Chủ nhiệm sẽ không coi trọng cô ấy đâu.


Kết quả hai năm sau, lúc phân khoa, cô ấy được Chủ nhiệm Tần khoa ICU đánh giá có thành tích toàn diện, điểm số còn tốt hơn những người vào cùng lúc với cô ấy, những người lúc trước cười nhạo cô ấy đều như bị vả vào mặt.

Lý Mộc Tử có lẽ đã biết trước danh sách nhưng không nói với cô, làm cho cô ôm hi vọng mà cố gắng lâu như vậy. Lữ Tiêu Tiêu và Tôn Hạ Bình chắc cũng biết, nên bọn họ không luyện tập bao nhiêu, chỉ có cô là con ngốc, ngu ngốc tập luyện, ngu ngốc học đề.
Mọi người thấy cô làm những việc này, không biết lén lút cười sau lưng cô thế nào.
Không biết làm sao cô có thể ra khỏi phòng cấp cứu về phòng trực, chỉ cảm thấy bức tường và mọi người trong khoa Cấp cứu đều đáng ghét, cô ghét từng người một.
Đời cô lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên bị đả kích chính là bị phân đến khoa Cấp cứu, lần thứ hai chính là chyện này. Nếu như bị phân đến khoa Cấp cứu làm cô vỡ mộng, thì lần cô cảm thấy mình bị phản bội, trong mắt cô, tất cả mọi người đều phản bội cô.

Chủ nhiệm Thôi lựa chọn như vậy cũng có lý do của chị ấy, không phải chị ấy nghĩ cô không tốt, mà là vì cần thiết, trước lợi ích khoa và lợi ích bệnh viện thì lợi ích cá nhân rất nhỏ bé.
Vương Dịch Tường ngồi xuống cạnh An Phi, hôm nay anh trực phòng khám, lúc nãy An Phi đi lướt ngang qua anh trên hành lang, ánh mắt nhìn thẳng, dáng vẻ hồn bay phách lạc, anh chào hỏi cũng không thấy cô trả lời.
An Phi vừa đi qua, phía sau Lý Mộc Tử và Lữ Tiêu Tiêu cũng đi theo, anh cản Lý Mộc Tử lại hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn Lữ Tiêu Tiêu thì về phòng trực. Lý Mộc Tử nói với anh chuyện danh sách, nói hai người muốn đi an ủi cô, kết quả bọn họ chưa nói xong, Lữ Tiêu Tiêu đã quay về, nói bây giờ An Phi không muốn gặp hai cô ấy.
Lữ Tiêu Tiêu mở cửa vào, cô ta vừa mở miệng gọi Phi Phi, An Phi liền đứng dậy đi ra khỏi phòng trực, cô không muốn trả lời cô ta.
An Phi lơ đãng đi ra hành lang, đi đến bồn hoa ngoài đại sảnh khoa Cấp cứu, cô ngồi xuống, không duy trì hình tượng thường ngày của mình nữa.

Chỉ là không được tham gia một cuộc thi thôi mà, vậy mà đã bị đả kích đến thế này, cô cũng có tương lai lắm đó.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, An Phi không ngẩng đầu, hai tay cô ôm đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, giống như đà điểu vùi đầu trong đống cát. Tư thế này y hệt như cảnh lúc trước Vương Dịch Tường nhìn thấy bên cạnh bồn hoa, anh không khỏi mỉm cười.
Anh chủ động làm thầy giáo tâm lý, đi ra tìm An Phi, dù sao bây giờ Lý Mộc Tử và Lữ Tiêu Tiêu là người trong cuộc, không cần biết hai cô ấy nói gì, An Phi cũng không muốn nghe.

Cuộc thi này năm nào cũng có, năm nay không được thi thì sang năm thi cũng vậy mà, cô không chịu nổi là bởi vì cô cảm thấy mình ưu tú hơn Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu, vậy nên không thể chấp nhận việc Chủ nhiệm Thôi chọn bọn họ mà loại mình đúng không.

Ngừng một lát, thấy An Phi vẫn yên lặng không nói gì, anh nói tiếp:
Để tôi kể cho cô nghe chuyện của Mộc Tử, hy vọng cô nghe xong sẽ tìm được nguồn cảm hứng.


Tại sao cô ấy lại đến khoa Cấp cứu, nhân tài khoa ICU rất đông, cô ấy nghĩ đầu ra quá khó, mà đúng lúc Chủ nhiệm Thôi cũng cần người, chỉ cần cô ấy chịu đựng hai năm, có khả năng cô ấy sẽ trở thành phó Chủ nhiệm.



Cho đến bây giờ, cô ấy luôn biết mình muốn cái gì, sẽ không vì chút thất bại và ích lợi trước mặt mà nản lòng, so với cô ấy, cô và Lữ Tiêu Tiêu đều là đóa hoa trong nhà kính, vốn chưa từng trải qua mưa gió gì.



Cô có Chủ nhiệm Thôi yêu quý bảo vệ, có Lý Mộc Tử ra sức giúp đỡ, có một đội khoa Cấp cứu đoàn kết, cô có tự hỏi chính mình muốn cái gì không? Sự nghiệp của cô vừa bắt đầu, mới có chút chuyện thôi mà cô đã nóng nảy rồi, tự dưng làm người ta coi thường cô rồi.



Tôi cảm thấy có nội tình mà.
An Phi vẫn cúi đầu, cô lẩm bẩm nói.


Ý cô là Chủ nhiệm Lữ đánh tiếng à! Dù vậy thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng mà Tiểu An, cứ được chăm sóc đặc biệt chưa chắc đã là chuyện tốt đâu, thất bại là một điều cần thiết trên con đường thành công, cô phải hiểu chứ. Lòng hăng hái của cô có thể giúp cô mà cũng có thể hại cô, nếu lần này Chủ nhiệm Thôi vì muốn mài giũa tinh thần của cô nên không cho cô đi thì tôi cũng thấy bình thường.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.