Chương 61: TÌNH CHA NHƯ NÚI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1568 chữ
- 2022-02-04 05:38:10
Nếu phát bệnh đến tình trạng đó thì rất khó trị, nên nhiều khi thấy một người kêu ca bị cảm thì điều trị không mất bao lâu, An Phi cảm thấy rất nực8 cười, cảm chỉ là một nguyên nhân thôi, từ bệnh này sẽ dẫn đến sự xuất hiện của nhiều căn bệnh khác, tử vong cũng không ít, nhất là trẻ con. Hàng 3rào máu não của trẻ con chưa được hoàn thiện, người lớn thì có thể tránh được việc nhiễm trùng sau khi bị sốt trong thời gian nhất định, còn trẻ c9on thì không, vậy nên mới có nhiều đứa bé bị viêm não như vậy.
Thai phụ đã sốt cao ba ngày, amidan cũng có mủ, không còn nghi ngờ gì nữa, 6đã vuợt qua thời gian trị liệu tốt nhất, ai cũng nói thai phụ không được dùng thuốc vì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, nhưng không hề hay biết sốt cao cò5n ảnh hưởng đến đứa bé lớn hơn nữa, trong hoàn cảnh này, đứa bé liên tục bị thiếu máu thiếu oxy, còn có khả năng phải đối mặt với nhiễm trùng trong tử cung, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Tác dụng phụ của chất kháng sinh chẳng là gì khi so sánh với sốt cao.
Rất nhiều lần, bác sĩ kê toa thuốc đều do bệnh nhân hỏi quá nhiều. Nếu một người nhà bệnh nhân cứ hỏi:
Bác sĩ, uống thuốc này xong đứa bé có ảnh hưởng gì không? Nếu có thì chúng tôi không cần đâu.
, vậy thì không bác sĩ nào có thể đảm bảo thuốc an toàn tuyệt đối, nhưng lựa chọn mà người nhà bệnh tự cho là an toàn nhất cuối cùng lại trở thành nguyên nhân dẫn đến bi kịch.
Không uống thuốc, bác sĩ an toàn, nhưng bệnh nhân phải tự gánh chịu mọi nguy hiểm.
Còn ở chỗ An Phi, cô thường nói thẳng với người nhà bệnh nhân:
Sốt cao đúng là một trăm phần trăm có ảnh hưởng đến đứa bé, uống thuốc cũng có khả năng ảnh hưởng, tôi không thể đảm bảo thuốc an toàn một trăm phần trăm được, nhưng tôi sẽ cố gắng dùng thuốc an toàn nhất.
Sau khi cân nhắc đa số sẽ tiếp nhận điều trị, còn nếu họ không tiếp nhận thì An Phi cũng cảm thấy mình đã cố hết sức rồi, dù xảy ra chuyện gì cô cũng không hối hận.
Trong lúc Lô Thanh nói chuyện với người nhà, An Phi thấy kết quả xét nghiệm da không có vấn đề gì liền kê kháng sinh cho thai phụ dùng, trong mắt cô tranh thủ từng giây từng phút là chuyện cần thiết, dưới sự kiên trì của cô, Lô Thanh đã mang thai phụ đi, đồng ý làm thủ tục, đợi đến phòng bệnh thì xử lý tiếp.
Trong mắt Lô Thanh, bộ dạng lo lắng không yên của An Phi không phải là tranh thủ từng giây từng phút, mà là biểu hiện của sự chưa trưởng thành, rèn luyện thêm mấy năm, có lẽ An Phi sẽ không nóng lòng giải quyết các vấn đề ngay từ đầu nữa, có một số vấn đề không thể giải quyết ngay được, không khí hòa hoãn là điều bắt buộc ở bất cứ nơi đâu. Nhưng cô ấy vẫn thích cảm xúc mạnh mẽ trên người cô gái này, đến khi trở thành
bác sĩ già
thì cảm xúc đó mới từ từ biến mất.
Buổi chiều giao ca xong, An Phi vội vàng đến phòng bệnh khoa Nội tim, tìm phòng bệnh của ba Tô Mi, thấy Tô Mi và mẹ Tô ngồi trước giường chăm sóc, Trương Phàm không có ở đó. Phòng bệnh này chính là phòng hai người lần trước thầy Chương nằm, căn phòng bốn giường nhưng chỉ đặt hai giường, trống trải rộng rãi, vô cùng thoải mái, buổi tối người nhà có thể nằm giường nhỏ nghỉ ngơi, thuộc loại phòng đơn nhỏ.
Vừa nãy An Phi đã liên lạc với khoa Phụ sản, vừa có kết quả xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán khoa Phụ sản - Lô Thanh cũng đến, Lô Thanh vào bệnh viện sớm hơn Lý Mộc Tử hai năm, bây giờ là cũng là bác sĩ trụ cột trong khoa. An Phi nói kỹ càng bệnh sử cho cô ấy, Lô Thanh cẩn thận kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân rồi nói với người nhà bệnh nhân:
Khả năng giữ lại đứa bé không cao, cho dù giữ lại được, đứa bé cũng sẽ có vấn đề, có thể là bại não hoặc tàn tật.
Tàn tật tôi cũng nhận, tôi muốn giữ lại đứa bé.
Người khác không thể hiểu được tâm trạng của người làm mẹ, dù là một chút cơ hội thôi chị ấy cũng không muốn buông tay, thai phụ cầm tay Lô Thanh không buông:
Tôi cầu xin cô, cho dù có ảnh hưởng đến tính mạng của tôi cũng không sao cả, xin hãy cứu con tôi.
Lô Thanh đã làm ở khoa Phụ sản lâu năm, đã gặp những tình huống này nhiều hơn An Phi, cho nên cô ấy bình tĩnh hơn, An Phi cảm thấy trái tim mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô hi vọng mình vĩnh viễn không phải nhìn thấy cảnh tượng này. Lô Thanh giải thích sự nguy hiểm cho bọn họ, nếu thai phụ và người nhà vẫn kiên quyết giữ đứa bé thì phải nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho thai phụ.
Trước mắt nhiệt độ của thai phụ là 39.8 độ, kết quả kiểm tra hỗ trợ có rất nhanh, bạch cầu của thai phụ cao hơn bình thường gấp hai lần, xét nghiệm nước tiểu bình thường, chính xác với chẩn đoán
viêm amidan hốc mủ
. Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ không chỉ là điều trị cảm nhiễm, mà còn cả vấn đề sinh non, cao tuổi, sốt cao, tiền sử sinh non, thai đôi, cái nào cũng là vấn đề nan giải. An Phi lập tức làm xét nghiệm da, chuẩn bị điều trị cảm nhiễm cho chị ấy, nếu cơn cảm nhiễm không được khống chế thì không hạ sốt được. Sau đó cô dặn dò y tá dùng đá làm hạ nhiệt vật lý cho bệnh nhân, lấy đá bỏ vào hai lớp khăn lông.
Người phụ nữ già nua đứng cạnh bệnh nhân cản lại, không cho y tá làm, nói thai phụ không được tiếp xúc với đồ lạnh, không tốt cho thai phụ và đứa trẻ, An Phi liếc bà ta rồi hỏi:
Nếu cứ sốt thì đứa bé cũng xong thôi, bây giờ cứ nghe tôi tiếp tục điều trị, nếu nghe lời bác thì các bác còn đến bệnh viện làm gì nữa, ở nhà tự chịu không tốt hơn sao?
Người phụ nữ già nhất quyết không chịu bỏ cuộc, muốn nói tiếp, nhưng bị chồng thai phụ cản lại, người đàn ông nói:
Mẹ, chúng ta nghe lời bác sĩ đi, nếu người ta muốn hại chúng ta thì đã nói thẳng không trị được rồi đuổi về.
Người phụ nữ già tức giận rời đi, bà ta hung tợn lườm An Phi một cái, An Phi không chịu yếu thế trừng mắt lườm lại bà ta, cô ghét nhất những người không nghe lời bác sĩ, không nghe thì đến bệnh viện làm gì nữa, đến bệnh viện rồi thì phải hợp tác điều trị, tôi cô gắng điều trị thì bạn phải hết sức hợp tác, như vậy thì tất cả đều vui, còn tôi cố gắng điều trị trong khi bạn mặt nhăn mày nhó ngăn cản, vậy thì xin lỗi, tôi không làm được.
Chú đỡ hơn chưa?
An Phi vào cửa lên tiếng chào hỏi ba Tô.
Vẫn khỏe, nhưng mà y tá ở đây tiêm đau quá.
Ba Tô hài hước nói.
Thấy tinh thần chú vẫn tốt như vậy, thật không giống người bệnh chỗ nào cả.
An Phi không ngờ ba Tô lại lạc quan như vậy.
Nếu sợ mà có tác dụng thì chú cũng sợ rồi, còn không thì chú sợ làm gì chứ?
Ba Tô oai phong lẫm liệt nói.
Không sợ mà ông ngủ không yên, mới sáng sớm đã đòi phải đến bệnh viện cho bằng được.
Mẹ Tô bắt đầu phản biện ông.
Chết thì tôi không sợ, chỉ là chưa nhìn thấy Mi Mi gả đi, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi không cam lòng.
Ba Tô vươn tay nắm tay mẹ Tô nhẹ nhàng nói:
Bà xã, tôi sợ tôi đi rồi thì bà không quen.
Tô Mi bên cạnh lại rơi nước mắt, cô ấy cảm thấy nước mắt hôm nay còn nhiều hơn nước mắt hai mươi mấy năm gộp lại, cô ấy thật sự sợ, tất cả giấy tờ khi nãy đều do cô ấy ký, hồ sơ bệnh án nhập viện, giấy chứng nhận bệnh hiểm nghèo, giấy chứng nhận tình trạng bệnh v.v, cho dù có Trương Phàm làm bạn, dù Vương Dịch Tường cố gắng hạ thấp sự nguy hiểm để nói với cô ấy, nhưng những chữ đột tử, tỷ lệ tử vong 70% làm cô không khỏi sợ hãi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.