• 466

Chương 63: BẢN TÍNH KHỐN NẠN


Sáng hôm sau, An Phi gửi tin nhắn cho Tô Mi hỏi có cần cô mang bữa sáng đến không, Tô Mi trả lời lại là không, tối hôm qua Trương Phàm cứ khăn8g khăng ở lại phòng bệnh chăm bệnh, đuổi Tô Mi và mẹ cô ấy về nhà, sáng nay cô ấy phải đến bệnh viện đưa bữa sáng cho Trương Phàm và ba Tô. A3n Phi đọc tin nhắn xong thầm nghĩ không ngờ Trương Phàm là một người có lòng như vậy, không phải là gỗ mục khó khắc, xem ra mình giúp đúng ng9ười rồi.

Hôm nay An Phi trực đêm, giao ca xong không có gì làm cô đi một vòng rồi chuẩn bị về nhà, hai bên hành lang khoa Cấp cứu đều6 là dãy ghế đợi khám bệnh, bởi vì là buổi sáng, nên người đợi khám bệnh trên hành lang cũng không nhiều lắm, buổi tối mới là thời gian bận rộ5n nhất của khoa Cấp cứu, An Phi đi dọc hành lang về phòng trực thay quần áo, đi ngang một cặp tình nhân nhỏ, phát hiện người đàn ông kia hơi quen mặt, cô nhìn kỹ lại, mái tóc nhuộm vàng cả đầu, áo sát nách bò đính đinh tán, quần xanh nhạt, khuôn mặt dài hơi gầy, cầm điếu thuốc còn một nửa trong tay, đúng là Khương Hồng Viễn mà Tô Mi nói. Cô gái bên cạnh cậu ta nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi, mặc cả bộ váy xanh đồng phục học sinh, khuôn mặt xinh đẹp, nép vào người cậu ta như chú chim nhỏ.
Đã đến ca đêm, sáu giờ tối nhưng bên ngoài vẫn còn sáng như ban ngày, từ khi bước vào tháng chín, bệnh nhân đau bụng, tiêu chảy đã giảm rõ rệt so với tháng trước, An Phi đột nhiên không quen với sự rảnh rỗi của khoa Cấp cứu.
Hôm nay y tá trực khoa Cấp cứu là Trình Giai Di, nhỏ hơn Trương Mạt Lỵ hai tuổi, rất hay cười, người hơi mập mạp, tay chân nhanh nhẹn. Cô ấy nói sau khi sinh con xong thì không thể nào ốm lại được, trước khi sinh cô ấy chỉ nặng 50kg, nhưng bây giờ thì đã 65kg rồi, An Phi nhìn tấm hình lúc trước của cô ấy đúng là một mỹ nhân, da trắng tóc đen, mày liễu mắt hạnh. Đối với chuyện sinh xong không giảm cân được thì có thể là do
tham ăn
hại thôi.
An Phi hung dữ trừng mắt lườm Khương Hồng Viễn, cô đến đỡ cô gái, đưa cô ta lên giường. Lý Mộc Tử bảo Trình Giai Di truyền dịch cho cô ta, để giảm bớt cơn sốc, sau đó lập tức liên lạc với khoa Phụ sản.
Hôm nay, Lô Thanh trực khoa, hai phút sau cô ấy vào phòng cấp cứu, xem bệnh án trước, rồi kiểm tra toàn thể cho cô bé, sau đó cô xoay người nói với Lý Mộc Tử:
Tôi dẫn con bé đi phẫu thuật, chắc là phải phá rồi.


Tôi... Tôi là bạn cô ấy...
Khương Hồng Viễn ấp úng nửa ngày mới nói, nhưng nhất quyết không nhận đơn từ trong tay Lô Thanh.

Không thể kéo dài được nữa, cầm lấy rồi đi làm thủ tục đi.
Lô Thanh giục cậu ta.
An Phi đứng lên đón, hỏi:
Sao thế, chị Mộc Tử.

Lý Mộc Tử nhíu mày nói:
Cô bé này bị đau bụng, đã qua ngày đèn đỏ rồi, ban ngày có khám bên khoa Phụ sản, nghi ngờ có thai ngoài tử cung, bác sĩ bảo làm phẫu thuật, mới vừa nói tình hình thôi mà đã bị dọa chạy về nhà, buổi tối đau quá nên quay lại.


Bác sĩ, em không muốn phẫu thuật, em không muốn cắt ống dẫn trứng, em không muốn để lại sẹo.
Cô gái gào khóc, sắc mặt vốn đã yếu ớt bây giờ còn trắng như tờ giấy, cô ta nắm chặt tay Lô Thanh không buông, như tóm lấy phao cứu mạng duy nhất. Khuôn mặt Khương Hồng Viễn đứng cạnh cô ta cũng tái nhợt kỳ lạ, xoa tay không biết phải làm sao, hoàn toàn không thấy bộ dạng ngầu như bình thường.

Cầm giấy này đi làm thủ tục nhập viện đi, đóng trước 5000, con bé phải nhập viện ngay lập tức, nếu trễ nữa thì không chỉ cắt bỏ buồng trứng mà ngay cả mạng sống cũng không còn, đúng rồi, cậu là cái gì của con bé? Bạn trai sao?
Lô Thanh nhanh nhẹn viết đơn rồi xoay qua đưa cho Khương Hồng Viễn, thấy vẻ mặt anh ta không phải là lo lắng mà là hoảng sợ, nên không nhịn được hỏi quan hệ của cậu ta và cô gái.
Thai ngoài tử cung là chỉ trứng được thụ tinh không đi vào tử cung mà phát triển ở ống dẫn trứng, khoang chậu hoặc thậm chí là những vị trí khác của khoang bụng (bên ngoài tử cung). Trong tình huống này, trứng thụ thai phát triển đến một giai đoạn nào đó sẽ vỡ dẫn đến tình trạng xuất huyết nội trong các cơ quan nội tạng, nghiêm trọng hơn là xuất huyết nội sẽ dẫn đến tử vong. Bởi vì trứng thụ tinh lớn dần lên, nên lúc đầu sẽ không cảm nhận cơn đau rõ ràng, sau đó dần dần đau hơn, lúc nặng lúc nhẹ, bị đương sự bỏ qua. Một khi đã bị xuất huyết, nếu ảnh hưởng đến mạch máu, chẳng mấy chốc sẽ bị sốc mà chết, đây chính là nguyên nhân dẫn đến nhiều cái chết do thai ngoài tử cung.
Tình trạng của cô bé này khác với những gì cô thấy khi sáng, sắc mặt trắng bệch, một tay ôm bụng, tay kia vịn vào Khương Hồng Viễn, nhìn bộ dạng này có vẻ thai ngoài tử cung đã vỡ rồi. Ở khoa Cấp cứu tình trạng này thuộc tình trạng nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật ngay, tìm vị trí của thai ngoài tử cung để cắt bỏ.
Khuôn mặt cô gái tái nhợt chuyển thành xám xịt, vừa tức giận vừa không được giúp đỡ, cô ta chất vấn:
Anh nói cái gì vậy? Tôi chỉ có mỗi anh là bạn trai, tôi chuyển tiền vào thẻ anh không chỉ 5000, anh còn nói anh không có tiền à?


Tiền lần trước cô chuyển cho tôi thua hết rồi, tiền sinh hoạt tuần này tôi phải mượn bạn đây, bây giờ trên người tôi thật sự không có tiền.
Khương Hồng Viễn né tránh ánh mắt của cô gái, cúi đầu nhét hai tay vào túi, nhấc chân, lắp bắp nói.
Cô gái nắm chặt góc áo Khương Hồng Viễn, giọng nói run rẩy:
Hồng Viễn, anh đã nói anh sẽ đối xử tốt với em cả đời mà, anh không thể bỏ mặc em được, cái gì em cũng nghe theo anh, anh làm thủ tục giúp em đi, tuyệt đối đừng để ba mẹ em biết chuyện này, em xin anh.

Khương Hồng Viễn cúi đầu nhìn cô gái, gương mặt tái nhợt yếu ớt, khóe miệng co giật, ánh mắt dần chuyển từ hoảng sợ sang chán ghét, hơi mất kiên nhẫn nói:
Tiểu Chi, em cũng biết mà, anh không có tiền, vả lại... chúng ta quen nhau được bao lâu đâu, đứa bé này có cần anh chịu trách nhiệm hay không cũng khó nói.


Quả nhiên tên này đúng là cặn bã, không biết Tô Mi nghĩ gì mà thích cậu ta nữa.
An Phi thầm mắng trong lòng, vừa định chụp một tấm gửi Tô Mi, nhưng nhớ lại lời cô ấy nói tối qua, xung quanh cậu ta có rất nhiều cô gái, xem ra Tô Mi cũng biết chuyện này.
Cô nhanh chân bước đến khúc cua trên hành lang, lén lút chụp một tấm hình, cho dù Tô Mi đã biết, cô vẫn muốn lấy tấm ảnh để kích thích cô ấy buông tay, lỡ như có hiệu quả thì sao, thấy bạn thân mình trượt xuống vực sâu không đáy, trong lòng An Phi càng ngày càng bất an.
Lý Mộc Tử đang khám bệnh cho bệnh nhân ở phòng khám đối diện, An Phi vừa đọc sách y học tiếng Anh vừa trò chuyện câu được câu không với Trình Giai Di, cô nhìn xuyên qua cửa kính, đột nhiên thấy Lý Mộc Tử dẫn hai người quen đến, bước vào phòng cấp cứu.
Quen là vì sáng nay An Phi mới nhìn thấy, là Khương Hồng Viễn và cô bé bên cạnh cậu ta.
An Phi nhớ Tô Mi từng nói bộ dạng Khương Hồng Viễn đánh bài rất mê người, cô hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ không biết Tô Mi thấy dáng vẻ bây giờ của tên cặn bã này thì còn thấy cậu ta đẹp trai nữa không? Dâm loạn, bài bạc, ma túy đều là những thứ gây nghiện, một khi đã dính vào thì không thể thoát ra được, những lời thề thốt sẽ thay đổi thực chất chỉ là những lời nói dối lừa mình gạt người mà thôi.


Vậy anh muốn xử lý thế nào? Bác sĩ nói nếu tôi không phẫu thuật thì sẽ mất mạng đấy.
Cô gái điên cuồng quát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.