• 945

Chương 69: TIN ĐỒN


Trong phòng, An Phi vừa xử lý xong một bệnh nhân sốt cao, trong lúc vô ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cô giật mình, một bóng người đứ8ng ở vườn hoa nhìn về phía cô, nhìn kỹ một lúc, cô phát hiện thì ra là Vương Dịch Tường, cô vẫy tay với anh, ý bảo anh ta vào đây.3

Vương Dịch Tường không ngờ An Phi sẽ thấy mình, vốn muốn giả vờ như không biết rồi nhanh chóng trốn đi, sau đó lại thấy c9ô vẫy tay, thầm nghĩ, có thể cô muốn biết tình hình của ba Tô, anh đi dọc vườn hoa, từ từ thong thả bước vào đại sảnh cấp cứu.

Chủ nhiệm Vương, ba Tô sao rồi?
An Phi thấy anh, quả nhiên mở miệng hỏi chuyện này đầu tiên.

Triệu chứng điển hình của tắc động mạch phổi không phải là thiếu oxy máu không rõ nguyên nhân kèm theo ngất xỉu lặp đi lặp lại sao?
Vương Dịch Tường nhìn An Phi cười nhẹ, lập tức làm cô xấu hổ, đúng vậy, cô rất ít gặp bệnh nhân loại này, vẫn chưa đến trình độ thành thạo.

Nghe nói diện tích khoa Cấp cứu trong kế hoạch xây dựng điều trị ngoại trú không nhỏ đâu, thiết kế theo tiêu chuẩn của bệnh viện hàng đầu đấy, năm sau xây xong, mấy cô chuyển qua đó sẽ có không gian phát triển lớn hơn.
Vương Dịch Tường đổi chủ đề nói, chuyện này anh nghe được từ Viện trưởng nên An Phi đương nhiên không biết.

Bác sĩ Tiểu An các em ghê thật nha, mới đến khoa Cấp cứu vài hôm đã câu được
ông thần lạnh lùng
của bệnh viện chúng ta rồi.
Trần Long Vũ cười như tên trộm nói.

Ông thần lạnh lùng là cái gì, sao tôi chưa nghe nhỉ?


Mẹ tôi ở nhà hay nói tôi may mắn hơn người, chuyện xui xẻo gì cũng đi vòng qua tôi.
Người nào đó không hề có ý định khiêm tốn.

Không còn sớm nữa, tôi đi về đây, ngày mai còn phải khám bệnh.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Vương Dịch Tường tạm biệt.
Trong mắt cô, đây không phải là một chuyện đáng tự hào, cô không muốn đem chuyện này của Tô Mi ra tán gẫu. Vương Dịch Tường vô cùng thông minh, An Phi dừng một chút anh cũng có thể đoán được có một số chuyện An Phi không thể nói, anh cũng không rõ.

Còn cái gì đặc biệt không?
Anh lại đổi chủ đề.
Không phải anh ta có bạn gái sao? Sao thành người cô đơn rồi? An Phi thầm nghĩ, dù sao cô cũng không quá thân thiết để mở miệng hỏi chuyện riêng tư, cô cười không nói gì.
Bên kia, Vương Dịch Tường nói xong đợi cô hỏi, nhưng đợi vô ích, biết cô là một người không thích nhiều chuyện, anh cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Không có gì, chỉ là s5ợ bóng sợ gió thôi, Trương Phàm nói không để cô nói với Tô Mi, như vậy là tốt nhất, cũng không chuyện gì đâu, đừng dọa cô ấy nữa.


Đã ngất xỉu rồi thì làm sao mà không có việc gì chứ?
An Phi nghi ngờ hỏi.

Đoán sai rồi, là viêm màng phổi, nhưng mà lúc đầu tôi cũng nghĩ đến kết sỏi, không ngờ kết quả CT lại cho thấy là viêm màng phổi.


Vận may của cô đúng là không bình thường, ca bệnh đặc thù nào cũng gặp, ca tràn khí màng phổi tự phát lần trước mười năm mới gặp một lần, mà cô vừa vào khoa mới một tháng đã gặp, thật ngưỡng mộ cô, đúng là khiến người ta tức chết.
Vương Dịch Tường muốn chọc An Phi vui vẻ.
Trong phòng khám bên kia hành lang, Trần Long Vũ lại đến thăm dò Lý Mộc Tử, đúng lúc nhìn thấy Vương Dịch Tường đi ra ngoài, An Phi đứng trước cửa tiễn anh, lòng hiếu kỳ của anh ta nổi dậy, đi đến cạnh cửa, cẩn thận đứng nhìn hồi lâu.

Nhìn cái gì vậy, mờ mờ ám ám.
Lý Mộc Tử phía sau tò mò hỏi.
Về tương lai của khoa Cấp cứu, lúc vừa vào khoa Chủ nhiệm Thôi cũng đã nói với An Phi, lúc đó bọn họ còn tưởng Chủ nhiệm Thôi chỉ vẽ một miếng bánh mà thôi, dù sao từ trước đến giờ Viện trưởng cũng không để tâm đến khoa Cấp cứu, sao có thể cho bọn họ làm lại từ đầu được?
Nhưng lần này Vương Dịch Tường lại nói y hệt Chủ nhiệm, đoán chừng tám chín phần là sự thật, mọi suy nghĩ của An Phi đều hiện rõ trên mặt không giấu được, ý cười rạo rực, thấy vậy, tim Vương Dịch Tường chợt đập mạnh.

Tối nay bận nhiều việc lắm à?
Anh đổi chủ đề.

Bận, còn có một ca mang thai ngoài tử cung đấy, anh không biết người đàn ông kia là ai đâu, tôi thật sự muốn trách...
Lời đến khóe miệng An Phi lại nuốt xuống, chuyện của Tô Mi và Khương Hồng Viễn cô không muốn nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Âu Dương.

Ngại quá lại làm phiền anh lần nữa rồi.
An Phi cảm thấy vẫn nên khách sáo một chút.

Trương Phàm đã cảm ơn tôi rồi, cô đừng cảm ơn tôi nữa, dù sao tôi có ở nhà thì cũng một thân một mình, không phiền gì đâu.

Vẻ mặt An Phi tự nhiên lại, hơi khập khiễng nói tiếp:
Hai ngày trước anh đã gặp lớp trưởng cấp hai của chúng tôi rồi, chính là người đã đưa cho anh máy chụp hình, vừa nãy cậu ấy đến đây, bị đau thắt lưng trái, anh đoán xem là bệnh gì?


Không phải là kết sỏi đó chứ?


Là Vương Dịch Tường của khoa Nội tim đấy, trong bệnh viện có nhiều người muốn quyến rũ cậu ta, còn có nhiều người muốn cậu ta làm con rể, mà thằng nhóc này khó chơi, nghe nói Viện trưởng tự mình giới thiệu cháu gái của Bí thư thành phố cho cậu ta, gặp nhau vài lần rồi không có lần sau nữa, mọi người đều lén gọi cậu ta là
ông thần lạnh lùng
.
Trần Long Vũ quay về bàn chẩn đoán, ngồi đối diện Lý Mộc Tử, đưa tay trái ra che miệng nói nhỏ.

Vậy còn anh, bọn họ lén gọi anh là gì? Thần hoa à?
Lý Mộc Tử cười như không nhìn Trần Long Vũ.

Thật à!
An Phi ngạc nhiên, thời gian này cô học được không ít điều ở khoa Cấp cứu, nhìn thấy nhiều bệnh nhân bệnh nặng trước giờ chưa gặp, cảm nhận được thành tựu trước giờ chưa từng có, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.
Ai cũng nói khoa Cấp cứu đứng thứ bảy trong chuỗi bị coi thường, khoa Ung bướu đứng thứ nhất, khoa Nội tim, Tiêu hóa, Chỉnh hình là thứ hai, thậm chí cả khoa Bệnh lý hay Hình ảnh còn đứng thứ sáu, còn Cấp cứu là thứ bảy. Vậy mới thấy, mọi người có thành kiến ăn sâu bén rễ với khoa Cấp cứu đến cỡ nào.
Trần Long Vũ biết danh tiếng trước kia của mình không lọt tai tí nào, nhưng một năm gần đây, anh ấy tu tâm tu tính rồi, một lòng một dạ với Lý Mộc Tử, bây giờ nghe thấy Lý Mộc Tử lấy chuyện này trêu chọc anh ấy, sắc mặt anh ấy thay đổi nói:
Lúc trước là
Thần hoa
, bây giờ là
Một lòng một dạ
.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.