• 466

Chương 71: KETOACID



Lúc nãy tôi đã nói với bác rằng bệnh nhân được chẩn đoán tiểu đường Keotacidtosis rồi, bác không chịu tin, nói con bé khô8ng bị tiểu đường nên không cho y tá truyền dịch, bác vừa đến đã muốn đưa con bé đi chụp CT não, nhưng trên đường đi chụp 3con bé có chuyện gì tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi, bây giờ con bé cần được hạ đường huyết và truyền nước muối sinh 9lý nhất.
An Phi vốn lười giải thích, nhưng nghĩ lại nếu bà ta đi khiếu nại chắc chắn sẽ nói khoa Cấp cứu thế này thế kia6, chứ không phải An Phi cô ra sao, vì khoa của mình, cô vẫn nên giải thích một chút, ít nhất là giải thích cho Hứa Văn Tâ5n nghe.


Cô gọi cái này là giải thích à? Không nói rõ nguyên nhân hậu quả thì tôi phải tin thế nào, tôi là người không nói lý lẽ sao? Tôi làm việc nhiều năm rồi, chưa từng có ai nói tính tình tôi nóng nảy, cô đang có thái độ gì đấy.
Người phụ nữ trung niên kiên quyết không bỏ qua.

Đã trễ thế này rồi, sao con lại đến đây, một mình một thân con gái ra khỏi nhà vào lúc rạng sáng thế này không an toàn đâu.
Tổng thư ký Lâm xụ mặt nói.

Con ở gần, không sao đâu, cảm ơn chú hai đã quan tâm.
Cô ta không nói là bà Lâm đã gọi điện cho cô ta, bảo Vương Dịch Tường đến bệnh viện một chuyến, bà Lâm không biết chuyện cô ta và Vương Dịch Tường không còn qua lại với nhau nữa. Nếu cô ta đã biết Lâm Tinh nằm viện, cô ta không dám không đến thăm, nên mới cố đến bệnh viện lúc rạng sáng thế này.
Từ lúc vào phòng, Tổng thư ký Lâm và Hứa Văn Tân không trò chuyện với nhau câu nào, Trưởng khoa Hứa đoán bọn họ chê ông ấy đến trễ, nhưng chính bọn họ lái xe đến, không gọi cấp cứu 120, một là không muốn làm lớn, dù sao tiếng 120 rít trong đại viện thành ủy, không biết ngày mai sẽ truyền tin thành cái gì nữa, hai là khi liên hệ, ông bảo bọn họ lập tức đến viện, kết quả là bọn họ đến nơi rồi ông vẫn chưa đến. May mắn là An Phi xử lý không tệ, mà con bé này còn dám chống đối bà Lâm, cho ông ấy một cơ hội xoa dịu bất mãn của họ với ông ấy, Trưởng khoa Hứa cảm thấy rất hài lòng với An Phi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trương Mạt Lỵ đã treo dịch lên truyền, cô ấy ở khoa Cấp cứu lâu như vậy, bàn về năng lực thì cả khoa không có mấy người so sánh được với cô ấy. Thấy cô ấy đã truyền dịch, An Phi dặn dò:
Tiêm 8ml Insuline, thêm 6ml trong dịch, truyền tốc độ nhanh.


Bà còn mặt mũi khóc à, đều là do bà làm hư, giảm cân, giảm cân, giờ giảm thành cái gì rồi, nếu con gái tôi mà có chuyện gì tôi không bỏ qua cho bà đâu.
Tổng thư ký Lâm thấy con mình như vậy, đau lòng không thôi, bây giờ thấy vợ khóc lóc thảm thiết thế này, ông càng phiền lòng hơn. Công việc vợ chồng bọn họ bận rộn, không có thời gian trông con nên lúc nào cũng thấy thiếu nợ con gái, mọi việc đều theo ý cô bé, không ngờ con gái lại thành ra như vậy.

Chú hai thím hai, Tinh Tinh thế nào rồi?
Một giọng nói điềm đạm từ cửa phòng cấp cứu truyền vào, An Phi ngẩng đầu lên, một cô gái trẻ tuổi mặc bộ váy xanh nhạt đeo túi Chanel màu trắng đi từ cửa vào, đúng là Lâm Mộng Phạm.

Tôi vào phòng cấp cứu đến bây giờ còn chưa được năm phút, kiểm tra nào nên làm tôi cũng làm rồi, thuốc nên dùng thì bị bác ngăn cản không cho bệnh nhân dùng, nếu không phải Trưởng khoa Hứa đã đến, bước tiếp theo có thể tôi sẽ giải thích nguyên nhân gây bệnh của cô bé này với bác đây, rồi vì sao lại phải điều trị trước mà không chụp CT não. Nếu như tôi giải thích rõ ràng rồi mới điều trị thì bác thấy thích hợp không?
An Phi trả lời thỏa đáng.

Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nghe bác sĩ nói bệnh tình của Tinh Tinh đã.
Tổng thư ký Lâm vẫn luôn im bặt giờ lại bước đến, bà Lâm căm hận liếc nhìn An Phi rồi ngậm miệng lại.
Lâm Mộng Phạm đi đến thân thiết kéo tay An Phi, ngọt ngào nói:
Bác sĩ An là bạn học cấp hai của con, lần trước thầy Chương bị bệnh tim cũng nhờ cô ấy cả đấy.

An Phi mỉm cười, nắm tay cô ta nói:
Sau này khuyên em họ cậu ăn đầy đủ đi, bệnh tiểu đường là bệnh cả đời.
Lâm Mộng Phạm và Lâm Tuyết trong ấn tượng của cô ngoại trừ tướng mạo ra thì hoàn toàn khác nhau, chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy nụ cười của cô ta rất giả dối, nhìn không thoải mái tí nào. Lâm Mộng Phạm nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, Lâm Tinh giảm cân một nửa là ảnh hưởng từ cô ta.
Lãnh đạo đúng là oai phong, không bị vợ quản chặt, An Phi cười thầm, vẻ mặt vẫn giữ sự nghiêm túc nói:
Có thể Tinh Tinh đã ăn kiêng giảm cân không theo quy tắc nên mắc bệnh tiểu đường tuýp hai, ăn kém vì rối loạn chuyển hóa, đường huyết tăng cao làm nôn mửa, thường xuyên nôn mửa dẫn đến tình trạng nhiễm toan, nhiễm toan nặng làm rối loạn chuyển hóa não, gây hôn mê. Kết quả xét nghiệm cho thấy đường huyết của Tinh Tinh là 26mmol/l, người bình thường không ăn no có đường huyết là 6mmol/l, cao hơn 16.8mmol/l, lại bị nhiễm toan dẫn đến hôn mê, nên khả năng cao là bị tiểu đường Ketoacidtosis.

Những thứ này đều được viết trong sách vở, nói theo sách vở không phải việc gì khó khăn đối với An Phi, cô thấy vẻ mặt tức giận của người phụ nữ trung niên dần dần trở thành tán thành, biết bọn họ đã chịu nghe mình nói, cô nói tiếp:
Bệnh này chủ yếu điều trị bằng cách truyền dịch, điều trị tăng đường huyết và nhiễm toan đúng cách, chúng tôi điều trị trước, rồi sẽ chụp CT não để loại trừ khả năng bị mắc một số chứng bệnh khác.

Nói xong, cô kê thuốc và viết chỉ định CT não, một người trẻ tuổi bên cạnh vội vàng cầm lấy đi đóng tiền.

Tinh Tinh bị bệnh này có thể khỏi được không?
Người phụ nữ trung niên buồn bã nhìn con gái, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ thi nhau rơi xuống.

Mộng Phạm, con đến rồi, bác sĩ nói con bé bị tiểu đường Keotacidtosis, là do giảm cân đấy.
Bà Lâm kéo tay Lâm Mộng Phạm, khóc thút thít.

Thím hai, sao lại nói như vậy được, giảm cân thôi mà cũng bị bệnh tiểu đường sao?
Lâm Mộng Phạm chế giễu nói, lúc nãy cô ta vội vàng đi vào, bây giờ mới giương mắt nhìn khắp phòng, thấy An Phi, dĩ nhiên biết bác sĩ trong miệng thím hai nói là ai. Cô ta mỉm cười gật đầu với An Phi, coi như là chào hỏi.

Ngoài ra, mùi táo hư bên người Tinh Tinh chính là mùi hương đặc trưng của bệnh tiểu đường Ketoacidtosis, có thể mọi người ngửi thấy nhưng không để ý đến, bọn họ thường xuyên thấy mùi này trong phòng cấp cứu, ngửi thấy mùi này thì 99% đều là mắc bệnh như vậy, nên bác sĩ An mới quyết định truyền dịch trước cho Tinh Tinh.
Hứa Văn Tân hỗ trợ giải thích.
An Phi cho rằng
bảo mẫu Hứa
chỉ là một người nịnh nọt, ông ấy nói xong, vừa khen An Phi, vừa bỏ được tính kiêu căng của bà Lâm. Người này đúng là giấu nghề, y thuật và cách đối nhân xử thế đều là số một, làm
bảo mẫu
mười năm như một không phải là chuyện người bình thường có thể ứng phó được, nhất định có lợi để làm ứng cử viên cạnh tranh chức Viện trưởng tiếp theo, mình ở trước mặt ông ấy vẫn nên đàng hoàng một chút.

Mộng Phạm, cậu bạn trai kia của con không đến cùng à?
Bà Lâm thấy cô ta một mình đến bệnh viện vào lúc rạng sáng nên nghi ngờ hỏi.


Điện thoại anh ấy gọi không được, có thể là tối qua mệt quá đấy, để điện thoại ở chế độ yên lặng nên không nghe thấy.
Lâm Mộng Phạm thờ ơ giải thích, dù sao cũng không thể nói hai người không còn liên lạc với nhau nữa trước mặt mọi người được, dù không còn là người yêu, nhưng gặp những chuyện như vậy cũng nên giúp đỡ một chút, trừ khi bên kia không muốn có bất kỳ sự liên quan nào nữa, bình thường toàn là đàn ông theo đuổi cô ta, còn bây giờ thì ngược lại, sợ cô ta, trong lòng Lâm Mộng Phạm vô cùng căm hận nhưng không để lộ gì trên mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.