• 466

Chương 76: HỘI CHẨN



Đây không phải là chuyện gì đáng tự hào, Chủ nhiệm sợ sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của mọi người, Chủ nhiệm của chúng ta là ngư8ời làm chuyện lớn, nghĩ nhiều hơn chúng ta, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, khoa tự hào thì chúng ta cũng tự hào.
3Lý Mộc Tử trả lời.


Người như em chỉ thích tin tốt không ưa tin xấu tí nào, vậy chị thấy chuyện kênh xanh thế nào?9



Đây là xu hướng phát triển, không phải là chuyện của mỗi bệnh viện chúng ta, cả giới điều trị đều sẽ phải hoàn 6thiện kênh xanh thôi, đây cũng là một trong số các điểm chính trong đánh giá bệnh viện hàng đầu nên Chủ nhiệm mới lấy chuy5ện này làm ngọn đuốc đầu tiên đốt lên, mở ra cục diện trước mắt.
Lý Mộc Tử dừng một chút rồi nói tiếp:
Về phương diện này, khoa Cấp cứu của chúng ta cũng nhượng bộ không ít, để khoa Nội thần kinh và khoa Nội tim lập ra phòng khám 24 giờ giành bệnh nhân của chúng ta, vốn ba phòng bệnh của khoa Nội thần kinh buổi tối nhận ai sẽ do chúng ta quyết định, cuối cùng vào những thời gian trống giường ít bệnh nhân chúng ta sẽ có lợi thế nhận bệnh nhân hơn. Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.


Vậy chị sẽ mời ai đến hội chẩn?


Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, cứ cho thuốc giảm đau trước đi, theo dõi một chút rồi nói tiếp, em đưa anh ta đến phòng theo dõi truyền dịch đi, Chủ nhiệm Lâm đã ném ca khó này cho chúng ta, chúng ta không thể bỏ ngang được, chuyện tốt là của bà ấy, còn phiền phức là của người khác, có một bác sĩ cấp trên như vậy chị cũng phục luôn.
Lý Mộc Tử vừa kê thuốc vừa thở dài.
An Phi biết chuyện tốt mà Lý Mộc Tử nói đến chính là lương hiệu suất công việc, khoản này có liên quan đến chỉ định xét nghiệm và kiểm tra phụ trợ, chỉ định càng nhiều thì tiền nhận càng cao, biệt danh
Lâm Nhất Đao
của Chủ nhiệm Lâm cũng vì thường xuyên cho bệnh nhân làm những xét nghiệm không cần thiết mà có, Lý Mộc Tử không phục bà cũng vì chuyện này.
Người đàn ông đi một mình đến, sau khi nghe Lý Mộc Tử bảo anh ta phải đến phòng theo dõi để truyền dịch, anh ta gọi một người bạn đến, người bạn đó giúp anh ta đi đóng tiền thuốc rồi đến phòng theo dõi. An Phi đi cùng anh ta đến phòng theo dõi cấp cứu, đúng là là ca trực của Quách Cường.
Quách Cường vừa trò chuyện với An Phi vừa cẩn thận xem bệnh án của người đàn ông nói:
Tiểu An, em nghĩ là bệnh gì?


Phía trên bụng phải là vùng gan, nếu thường xuyên đau bụng vị trí này thì có thể là bị viêm túi mật, sỏi túi mật, tắc nghẽn ống mật, ngoài ra còn có vấn đề liên quan đến tuyến tụy. Bởi vì anh ta đau bụng sau khi vận động mà không phải sau khi ăn cơm, không giống với những chứng bệnh em vừa kể ra phía trên, còn có thể là bệnh ruột kết nữa, có phải là ruột kết co rút không?
An Phi cứ nói liên miên, vừa nói vừa nhìn sắc mặt Quách Cường, xem mình có nói đúng không, cô thích nhất là phá án luôn.

Chị Mộc Tử, tình trạng của anh ta không nặng hay nguy hiểm gì, sao không vào phòng theo dõi mà lại vào phòng cấp cứu vậy?
An Phi tò mò hỏi.
Lý Mộc Tử giải thích rõ ràng cho cô hiểu, người đàn ông này là giáo viên trường bên cạnh, buổi sáng đá banh không cẩn thận xoay người bị trẹo, sau đó có cảm giác đau bên phải, đau liên tục hai tiếng không thuyên giảm, cũng ở gần bệnh viện nên đến khám thử.
Lâm Tuyết Mai đã cho anh ta làm một đống xét nghiệm, kết quả tất cả đều bình thường, vì anh ta đã ăn sáng rồi nên không thể làm xét nghiệm siêu âm bụng trên được, chỉ chụp CT bụng, kết quả không có gì bất thường, kiểm tra xét nghiệm tất cả tốn hết gần nghìn tệ, kết quả đều bình thường, người đàn ông vẫn đau đớn không nguôi, Lâm Tuyết Mai hơi bất an, bà gọi Lý Mộc Tử chuyển bệnh nhân này cho cô ấy, để cô ấy khám cho thật kỹ. Lý do là phòng khám quá nhiều bệnh nhân, bà không thể nào bình tĩnh chẩn đoán tiếp nữa nên để Lý Mộc Tử mời người đến hội chẩn.

Tốt chỗ nào?
An Phi tò mò hỏi.
Lý Mộc Tử tự biết mình đã lỡ lời, mỉm cười nói:
Sau này em tự trực một mình thì sẽ biết thôi.

Hôm nay là Lâm Tuyết Mai trực phòng khám bệnh cấp cứu, Lý Mộc Tử nhìn ra cửa sổ kính, thấy bà đứng ở cửa vẫy tay với mình, cô vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, một lát sau đưa một người đàn ông trở lại, tuổi tác khoảng trên dưới 30 tuổi, mặc một bộ đồ thể thao, một tay ôm bụng bên phải, vừa vào lập tức ngồi lên giường cấp cứu.
Lý Mộc Tử miễn cưỡng đưa bệnh nhân này về, theo cô thấy, Lâm Tuyết Mai là bác sĩ cấp trên, bệnh nhân bà ấy không xử lý được thì sao lại giao qua cho mình chứ? Nhưng dù sao Lâm Tuyết Mai cũng là bác sĩ cấp trên, nên cô không thể nói thẳng trước mặt bệnh nhân như vậy được.

Mời ai hội chẩn đây? Không phải xét nghiệm không có vấn đề gì à, để anh ta về là xong rồi mà?
An Phi khó hiểu hỏi.

Anh ta đau liên tục, không rõ nguyên nhân thì làm sao để anh ta trở về được, nếu như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
Lý Mộc Tử phản đối nói.
Quách Cường không nói chuyện, đặt tay trái lên bàn, tay phải đỡ cằm như đang suy nghĩ gì đó một lát rồi nói:
Chỉ mong là ruột kết co rút thôi, bọn em làm điện tâm đồ chưa?


An Phi chợt trợn mắt.
Chủ nhiệm Lâm khám bệnh nhân, còn gì mà không làm đâu.
Hành động khoa trương đó chọc cười Quách Cường.


Được rồi, cứ để cho anh, nếu chút nữa rảnh thì qua đây xem, bệnh nhân này sẽ rất thú vị đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.